Valentine:
Gửi những ai đã đánh mất tình yêu
(Dân trí) - Có lẽ Thượng Đế cho ta chọn lầm
người trước khi chọn đúng người, để khi cánh
cửa tình yêu khép lại, ta cảm nhận được cái
lớn lao, cao cả, vĩ đại của tình yêu.
Tình yêu bắt đầu bằng một bông hoa, đơm hoa
kết trái bằng một nụ hôn, và kết thúc bằng
một giọt nước mắt. Dẫu cho đó là những giọt
nước mắt hạnh phúc hay xót xa đau khổ, thì
sự thực, tình yêu đã để lại cho chúng ta
nhiều kỹ niệm đẹp!...
Chúc cho những ai đã phải nếm trải những đau
khổ, mất mát khi mất đi tình yêu của mình sẽ
tìm được một nửa của đời mình trong dịp
Valentine này!
Em hãy ra đi vì người đó cũng cần em
Tình yêu không còn, nụ cười trên môi em cũng
tắt.
Em hãy ra đi và đừng nuối tiếc chi.
Kỹ niệm đã xa anh cũng chẳng mong gì.
Chỉ xin em hãy giữ tiếng yêu ngày đó.
Điều quý giá giờ chỉ là mây gió,
Thoáng trên môi và tan biến xa xăm.
Nếu bên anh em chẳng phút nghẹn lòng,
Thì em hãy ra đi tìm lẽ sống.
Hạnh phúc đến khi em bên người ấy,
Anh sẽ buồn nhưng chẳng khóc đâu em.
Mổi tiếng yêu anh giữ tấm chân tình,
Anh đã hiểu, khi đôi mình tan vỡ.
Em yêu hỡi, trái tim kia cũng lỡ,
Đã yêu em và cũng rất cần em.
Em hãy đến bên người kia em nhé!
Anh vẫn cười dù xa vắng đời em.
Uông Ngọc
Tân
8 bình luận: |
ducthangpolice
(2/13/2011 2:26:00 PM)
ducthangvtv90@gmail.com
Bài thơ hay thật. Mình cũng mất đi người mình iu rồi, nhưng cũng
không thấy bùn nữa vì người ấy không cần mình nữa. Là con trai
thì phải mạnh mẽ, phải cứng rắn. Cuộc đời người ta đôi khi phải
có vấp ngã, chông gai thì mới đẹp chứ. Chúc cho những cặp đôi
trong ngày VLT hạnh phúc và ấm áp. Chúc mọi người có 1 ngày lễ
sẽ mãi là 1 kỷ niệm đẹp! Thân!
Lê Chân Thiện Tâm
(2/13/2011 2:06:00 PM)
thientamtita@yahoo.com.vn
Phù hợp tâm trạng mình thật!
nguyễn văn đức
(2/13/2011 1:39:00 PM)
nguyenvanducpro@yahoo.com.vn
Ngày Valentine đã đến, có lẽ mình quen với cảm giác
không hồi hộp và vắt óc ra suy nghĩ nên tặng nàng món
quà gì đặc biệt. Bởi 26 mùa xuân trôi qua chưa bao giờ
mình được trải qua cảm giác thế nào là yêu và được yêu.
Chúc cho những đôi tình nhân có 1 ngày Valentine vui vẻ
và hạnh phúc, và các bạn hãy cố gắng giữ gìn những kỷ
niệm đẹp này
tien
(2/13/2011 12:49:00 PM)
nguyenmanhtien.s@gmail.com
That la lang man. Chat tho cua ban hay day, minh cung
rat thich lam tho ve tinh yeu.
Hong
(2/13/2011 12:38:00 PM)
songhong23a7@yahoo.com
Xin lỗi nhé!
votinh121081
(2/13/2011 10:33:00 AM)
votinh121081@yahoo.com
Good! Bai tho hay, that la dung tam trang!
Nguoi dau kho
(2/13/2011 10:11:00 AM)
traitimdaudon11@yahoo.com
Tình yêu thật diệu kì nhưng cũng đầy cay đắng. Tình yêu
của tôi dành cho người tôi yêu là quá nhiều. Khi tôi ra
nước ngoài học tập, em nằm trên chiếc giường của 2 đứa
nhớ lại hơi ấm của tôi và òa khóc. Sự thương nhớ, mất
mát đã làm em nổi điên lên trên chính chiếc giường đó,
em không chấp nhận sự thật tôi đang cố gắng đi học vì em
và tương lai. Chỉ 2 tháng sau khi tôi đi, em đã sa ngã
vào vòng tay người khác. Em đến nhà người ta, ngộ nhận
tình cảm của chính em, để rồi sau 2 tháng sau em nhận ra
mình đã sai lầm. Em nhục nhã, xấu hổ bao nhiêu khi hàng
đêm tôi vẫn gọi điện về Việt Nam thăm nom em, nhớ nhung
em, em dấu diếm tôi cho đến khi tôi về nước. Em vẫn ngọt
ngào, vẫn xinh đẹp như xưa nhưng trong mắt em tôi thấy
có cái gì đó khang khác, tôi gặng hỏi, bực tức nhưng em
dấu. Cuối cùng thì đến lúc 3 người gặp nhau, người kia
và tôi đã nói chuyện rất nhiều. Người kia coi em không
ra gì cả vì em đã làm tổn thương cả người ta và tôi. Em
không xin tôi tha thứ, em biết em sai và chịu mọi điều
sẽ xảy đến. Em nói em yêu tôi, em muốn giữ tôi, em chấm
dứt quan hệ đấy lâu rồi, em không muốn tôi biết. Liệu
tôi có thể tin em được không, tôi đang dằn vặt, đang đau
đớn, Tôi có nên tha thứ cho em? Ngày Valentine này có lẽ
là Valentine buồn nhất, khi cả 2 vẫn ở bên nhau nhưng
trái tim tôi đã bị tổn thương rất nhiều. Có thể lỗi ở
tôi khi tôi quyết tâm ra đi đi học để em ở lại một mình,
nhưng em không giữ được mình, không nghĩ đến tôi khi ở
bên người khác, vậy có chấp nhận được không. Trong người
tôi chỉ toàn những suy nghĩ dày vò và giằng xé, tôi đã
dự định cưới em vậy mà giờ đây dự định ấy tôi đau khổ
dìm xuống. Các bạn hãy cho tôi một lời khuyên chân thành!
Tình yêu 4 năm với bao kỉ niệm, khổ cực cùng nhau, chăm
sóc nhau. Giờ đây tôi trống trải và mất niềm vào cuộc
sống. (Người đàn ông đau khổ).
mai hoang
(2/13/2011 8:57:00 AM)
kieuoanh369@gmail.com
Đời có nhiều nỗi buồn mà tại sao nỗi buồn này cứ day dứt
mãi.
|
14:01 | 14/02/2011
http://www.tienphong.vn/Phong-Su/527756/Buc-thu-tinh-cua-tu-tu-mang-an-giet-vo.html
Bức thư tình của tử tù mang án giết vợ
TP - Tử tù Nguyễn Khắc Lâm ở trại tạm giam tỉnh Nghệ An
đọc thư tình gửi người vợ bị mình đâm chết. Gã tâm sự:
“Gần đến ngày Valentine, em đang viết thư tình cho vợ,
hy vọng ở thế giới bên kia, cô ấy hiểu…”.
 |
Tử tù Nguyễn Khắc Lâm kể về
tội ác của mình. |
Bán nhà đi tìm vợ
Gương mặt Nguyễn Khắc Lâm bớt u ám khi
kể về những ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi bên người vợ
trẻ xinh đẹp. Hai vợ chồng làm ruộng ở xã Nam Long,
huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An, cuộc sống tuy đạm bạc nhưng
luôn đầy ắp tiếng cười. Không cam phận nghèo, Lâm chuyển
sang buôn trâu bò và sau đó lại làm nghề đồ tể. Kinh tế
gia đình khấm khá hơn nhưng tình cảm của Nga - vợ Lâm -
với chồng lại ngày càng nhạt nhẽo.
Một ngày đầu năm mới, Lâm đi chơi về
thì thấy vợ đang nằm ngủ trên chiếu, xung quanh có ba
người đàn ông say rượu ngáy như sấm. Lâm giật mình,
nhưng biết vợ hay tổ chức chơi bài bạc ở nhà với đàn ông
trong xóm nên lẳng lặng vào giường nằm ngủ. Đang ngủ thì
bừng tỉnh dậy bởi bàn tay của một người đàn ông chụp vào
ngực mình và gọi “Nga ơi”. Gã đàn ông đó nhầm Lâm với
Nga.
Ngồi trong phòng biệt giam, Lâm
nghĩ về đứa con gái sắp tới sẽ mồ côi cả cha lẫn
mẹ. Lâm nghĩ về người vợ mà khi vung dao lên
đâm, Lâm vẫn rất yêu. Bây giờ vợ đã về thế giới
bên kia, vẫn rất yêu, rất nhớ. |
Lâm cay đắng nhận ra vợ mình đã có bồ,
định vùng dậy vớ lấy con dao mổ lợn, nhưng kìm được bởi
sợ kinh động đến … giấc ngủ của vợ. Lâm cuồng si vợ đến
mức không bao giờ dám làm vợ phật ý hay buồn. Ngược lại,
Nga ngày càng lạnh nhạt với chồng, có vẻ như sự chiều
chuộng của Lâm cũng không thể nuôi dưỡng được tình yêu.
Một ngày sát Tết của năm 2006, vợ Lâm
bỏ đi Nam với lời nhắn: “Đừng tìm em”.
Như chết đứng giữa nhà, Lâm ôm con gái
6 tuổi, cả hai bố con cùng khóc. Lâm lấy con dao mổ lợn,
khắc vào đó hai chữ “Hận tình”.
Thế rồi, Lâm bế con quyết vào miền Nam
tìm vợ dù Tết đang cận kề. Hôm ấy trời mưa, đường ngập,
hai bố con Lâm phải đi bộ vượt qua mười mấy quả núi. Ướt
sũng run rẩy trong cái lạnh cuối đông. Nhìn con gái đói
rét, bàn tay nhỏ xíu cầm cái làn quần áo, Lâm bỗng nảy
ra ý định hai bố con thuê thợ ảnh chụp một bức làm kỷ
niệm. Bức ảnh ấy bây giờ Lâm vẫn giữ cùng cuốn nhật ký
ghi lại hành trình tìm vợ đầy gian nan và ly kỳ.
Hai bố con Lâm bắt xe vào đến thành phố
Vinh thì quay lại vì sực tỉnh: “Tay không có một dòng
địa chỉ của vợ thì khác nào đáy biển mò kim”. Nhưng Lâm
vẫn nuôi hy vọng vợ mình sẽ trở về. Nga về thật, với
gương mặt lạnh như băng và một mực đòi ly dị. Lâm quỳ
gối dưới chân vợ: “Xin đừng bỏ bố con anh. Cả gia đình
mình sẽ vào Nam để làm lại từ đầu”. Nhưng vợ Lâm bảo:
“Nga bây giờ không phải là Nga ngày xưa nữa”.
Gã tử tù nhìn xa xăm về chân trời xám
lạnh, nói với tôi mà như nói với chính mình: “Tôi phải
quỳ gối van xin vợ, vì tôi quá yêu cô ấy và không muốn
gia đình đổ vỡ. Tôi đã nếm trải nỗi đau của đổ vỡ gia
đình vì hồi tôi con nhỏ, bố mẹ tôi bỏ nhau, rồi bố đi
lấy vợ, mẹ đi lấy chồng, tôi còn bất hạnh hơn cả kẻ mồ
côi cha mẹ”.
Nhân lúc Lâm đi vắng, vợ đã đưa con gái
vào Đắk Lắk. Ngôi nhà rộng của Lâm giờ vắng cả tiếng con
thơ khiến gã đàn ông này như người mất hồn. Lâm quyết
định bán ngôi nhà gỗ với giá 35 triệu đồng, tài sản đáng
giá duy nhất còn lại, để lên đường tìm vợ con.
 |
Con dao có hai chữ “Hận tình”
Lâm đã dùng để đâm chết vợ. |
Tình yêu hóa hận thù
Xác định được huyện mà vợ đang sống,
Lâm thuê xe ôm lùng sục từng khu nhà trọ tìm kiếm. Sau
hai tháng trời lục tung gần như tất cả các khu nhà trọ
và rẫy cà phê, tiền bán nhà đã cạn kiệt, hy vọng cũng
gần cạn kiệt, cuối cùng Lâm tìm được… người tình của vợ.
“Tôi được người dân địa phương chỉ nhà
người đàn ông đang sống với vợ tôi như vợ chồng. Tôi tìm
đến và gặp anh ta. Đáng lẽ tôi phải đánh cho anh ta một
trận, nhưng tôi lại xin anh ta hãy trả lại vợ con cho
tôi. Anh ta hứa sẽ thuyết phục Nga quay về với tôi,
nhưng sau đó lại đưa vợ con tôi trốn biệt. Tiền hết, tôi
phải đi hái cà phê thuê để tiếp tục tìm kiếm vợ con
nhưng rồi đành tuyệt vọng về quê”, tử tù Nguyễn Khắc Lâm
kể.
"Bây
giờ anh ngồi trong phòng biệt giam chờ ngày bị
bắn. Anh mong ngày đó đến sớm vì anh không chịu
đựng được cảm giác chính tay anh đã đâm chết em.
Anh thật hèn. Bây giờ anh mới biết tình yêu
không thể cầu xin mà có, không thể chịu nhục mà
có, cũng không thể dùng đến dao…" |
Về quê, trong những ngày buồn chán, Lâm
có quan hệ “già nhân ngãi, non vợ chồng” với một người
đàn bà khác nhưng vẫn không thể quên được Nga.
Một tháng sau, Lâm hay tin vợ đã đưa
con gái về gửi cho người bà con ở huyện Anh Sơn. Lâm vội
lên Anh Sơn đón con về. Nhìn con gái 6 tuổi đầu đã phải
bỏ học, lăn lóc ra Bắc vào Nam trên những chuyến xe gió
bụi, Lâm ứa nước mắt. “Con gái cần có bàn tay chăm sóc
của mẹ”, nghĩ vậy, Lâm lại lên đường vào Nam tìm vợ một
lần nữa. Tiền đã hết, Lâm bán nốt chiếc điện thoại di
động được 300 ngàn, chỉ đủ lộ phí cho hai bố con vào đến
Đắk Lắk. Vào đến nơi, Lâm đi hái cà phê thuê.
Có lúc bố con Lâm đã tìm được nhà,
nhưng Nga cố tình trốn biệt và xóa mọi dấu vết. Một lần
nữa, Lâm lại ôm con trở về quê.
Nhưng đến tháng 5-2009, Nga trở về đưa
đơn ly dị. Lâm choáng váng. Ngày 5-8-2010, Lâm nhận giấy
triệu tập của tòa án để xử ly hôn. Lâm đến nhà ngoại tìm
vợ. Vợ nhìn Lâm bằng ánh mắt của người sắp thoát khỏi
một cục nợ. Ánh mắt đó khiến cơn giận của Lâm bùng lên.
Lâm về nhà tìm con dao có khắc chữ “Hận tình”.
Đúng ngày tòa gọi, Lâm mang dao và mấy
bộ quần áo, ngồi ở bến đò Chanh chờ Nga. Thuyền vừa cập
bến, Lâm xách dao đứng chắn trước mặt Nga và không nói
một lời, rút dao đâm túi bụi. Nga chỉ kịp kêu: “Ối trời
ơi” và gục xuống. Như một con thú, Lâm đâm chết luôn anh
vợ cản đường mình. Vụ án làm kinh động cả vùng quê nghèo
của huyện Anh Sơn. Sau đó, Lâm bị bắt và tòa kết án tử
hình.
Thư tình đặc biệt
Kẻ tử tù ngồi trước mặt tôi, ủ rũ, nhợt
nhạt. Gần một năm trong khám tử tù chờ ra trường bắn,
không một ai đến thăm Lâm, theo Lâm, có thể họ ghê sợ
tội ác của gã.
Tôi không ngờ một kẻ đã đâm chết vợ
mình lại viết thư cho vợ nhân ngày Tình yêu Valentine.
Khám tử tù không có giấy bút, Lâm viết thư bằng trí nhớ
rồi tự đọc to lên.
Giọng vẫn ngượng ngùng, Lâm đọc cho tôi
nghe bức thư tình đặc biệt này:
“Em thân yêu!
Ngay cả khi đâm chết em, ngay cả
bây giờ anh vẫn yêu em.
Vì quá yêu em nên khi tòa gọi ra để
xử ly dị, anh biết sắp mất em nên không thể làm chủ mình
được nữa. Anh có thể chịu được nỗi nhục của thằng đàn
ông bị vợ phản bội, anh chấp nhận van xin người tình của
em, chấp nhận lang thang khắp nơi tìm em, nhưng không
chấp nhận mất em.
Sao em lại bỏ anh và con ra đi? Đời
anh chỉ mong được ngày nào cũng dậy sớm ngả một con lợn
để cùng em mang ra chợ bán, hai vợ chồng dù vất vả mà có
nhau.
Bây giờ anh ngồi trong phòng biệt
giam chờ ngày bị bắn. Anh mong ngày đó đến sớm vì anh
không chịu đựng được cảm giác chính tay anh đã đâm chết
em. Anh thật hèn. Bây giờ anh mới biết tình yêu
không
thể cầu xin mà có, không thể chịu nhục mà có, cũng
không
thể dùng đến dao…”.
* Tên nhân vật trong bài đã được thay
đổi
|
Phùng Nguyên |
|
|
Chuyện tình của hoa hậu HIV
Lấy chồng ở tuổi 19, có hai con thì
Huệ phát hiện mình và con nhỏ bị nhiễm HIV từ chồng.
Gượng dậy sau nỗi đau, cô miệt mài bươn chải kiếm
sống và đang hạnh phúc bên người yêu cũng là người
có H.
Gương mặt hiền, xinh xắn với nụ
cười thường trực trên môi, Trần Thị Huệ, người giành
giải Nhất cuộc thi hoa hậu dành cho những người có
H, dễ dành được thiện cảm của mọi người ngay từ lần
đầu gặp mặt. Sau buổi làm, cô tất bật về đi chợ, nấu
cơm cho cả gia đình và hướng dẫn các con học bài,
luyện chữ.
Lớn lên ở vùng quê nghèo Lý Nhân (Hà
Nam), cô gái tuổi Hợi ấy phải bươn chải kiếm sống từ
nhỏ. Học hết lớp 9, Huệ ra Hà Nội làm thuê ở lò bánh
mì. Tại đây, cô gặp và đem lòng yêu thương người thợ
làm bánh hơn mình 10 tuổi. Hai người đã sớm làm đám
cưới trong niềm hạnh phúc của gia đình hai họ.
Đứa con đầu lòng kháu khỉnh ra đời,
Huệ chưa kịp mừng thì phát hiện con không có khả
năng nghe, nói. Hai năm sau, cô sinh con thứ hai với
hy vọng đứa bé sẽ lành lặn, mạnh khỏe. Nhưng niềm
vui chẳng tày gang, khi cháu tròn 13 tháng, Huệ phát
hiện mình đã bị lây HIV từ chồng, và đứa nhỏ cũng bị
nhiễm từ mẹ.
"Thời điểm phát hiện là trước Tết
Nguyên đán năm 2006 vài ngày. Suốt thời gian đó,
mình đã đau khổ, vật vã và âm thầm chịu đựng, không
dám mở lời với ai", chị tâm sự.
|
Sau bữa ăn
tối, Huệ tranh thủ dạy các con học bài,
luyện chữ. Ảnh: Hoàng Thùy. |
Người mẹ trẻ cho hay, trước Tết
năm đó khoảng 10 ngày, thấy chồng bị nấm khắp nơi cô
đã ngờ ngợ. Mùng 4 Tết, một mình Huệ xuống Bệnh viện
Phủ Lý để xét nghiệm máu. Bác sĩ nghi ngờ cô đã
nhiễm HIV và dặn "về đưa chồng con xuống đây chị xét
nghiệm cho".
Huệ về nói lại với chồng và ngay
mùng 6 Tết, hai người đèo nhau lên Hà Nội. "Lúc đó
bệnh viện vẫn chưa làm việc nên mình lên Hàng Bài
làm xét nghiệm và bác sĩ cũng chỉ thông báo có nghi
ngờ rồi cho giấy giới thiệu trở lại bệnh viện. Hai
ngày sau vợ chồng mình lại lên Hà Nội làm xét nghiệm",
cô buồn bã kể.
Bốn ngày chờ đợi kết quả xét
nghiệm với Huệ dài như cả thế kỷ. Gặng hỏi chồng xem
có nguy cơ nào để lây nhiễm HIV, anh chắc chắn là
không có và điều này khiến cô yên tâm phần nào. "Khi
nhận kết quả, bác sĩ tư vấn rất nhiều để tránh cho
mình bị sốc. Thế nhưng, lúc biết dương tính với HIV,
mình chỉ biết khóc, những lời tư vấn chẳng lọt được
vào tai", Huệ kể tiếp.
Bước ra khỏi phòng, Huệ chạy một
mạch ra cổng bệnh viện. Cô muốn đi thật xa để quên
đi nỗi bất hạnh mà mình đang gánh chịu. Thế nhưng
trong mớ hỗn độn của dòng suy nghĩ, Huệ chợt nhớ ra,
mình còn hai con nhỏ, chúng sẽ thế nào nếu thiếu mẹ?
Đứng khựng lại, lau vội dòng nước mắt, Huệ quay lại
tìm chồng. Hai người lại đèo nhau về Hà Nam, suốt
chặng đường không ai lên tiếng.
Huệ muốn giấu người thân trong gia
đình để họ khỏi đau lòng, nhưng chồng cô đã chủ động
kể với mọi người. "Sau đó anh đã uống thuốc ngủ tự
tử nhưng được đưa đi cấp cứu", hoa hậu HIV ngậm ngùi
kể.
 |
Nghĩa là chỗ dựa tinh thần
để hoa hậu vượt qua những ngày tháng cơ cực
nhất và ngược lại. Ảnh: Hoàng Thùy. |
Nghe bác sĩ nói HIV có thể điều
trị bằng thuốc ARV, Huệ làm đơn xin cho chồng nhưng
không được vì thời điểm này thuốc hiếm và đắt. Bác
sĩ khuyên nên mua ngoài bởi chồng cô đã ở giai đoạn
cuối. Huệ thắt ruột chạy khắp nơi làm lụng để nuôi
chồng, nuôi con, từ bán bóng bay dạo, chạy chợ. Tiền
kiếm được cô chỉ dám để một ít cho mình và con, số
còn lại để mua thuốc cho chồng.
"Có tháng hết sạch tiền, mình phải
xin bố mẹ, anh chị để có thể mua thuốc. Mình có thể
không ăn, nhưng đang điều trị mà dừng thì vi rút HIV
sẽ kháng thuốc hoặc chuyển sang một dạng khác, rất
nguy hiểm", Huệ tâm sự.
Nghe nói trong TP HCM có tổ chức
từ thiện bán thuốc ARV với giá rẻ, Huệ đưa chồng và
con trai nhỏ vào sinh sống để tiện mua thuốc và tìm
cơ hội xin thuốc miễn phí. Vừa đi bán bóng bay dạo,
cô vừa làm thêm các việc lặt vặt. Được vài tháng thì
không trụ nổi, cả gia đình lại gói ghém đồ đạc về
quê.
Ông trời như trêu ngươi, một thời
gian ngắn sau trong Nam lại thông báo chồng Huệ
chuẩn bị được nhận thuốc miễn phí. "Nhưng lúc này
anh ấy đã quyết định không uống thuốc nữa và sau hai
năm thì qua đời", Huệ cho hay.
Gửi con cho bố mẹ, cô gái xinh đẹp
truân chuyên ấy lại bôn ba ra Bắc, vào Nam làm đủ
mọi nghề, từ phụ bếp, quản lý quán game đến đi chợ,
bán bóng bay... Năm 2009, được biết có một khóa đào
tạo thuyết trình viên cho người có H, Huệ đăng ký và
may mắn được lựa chọn. Tại khóa học này, cô gặp
Nguyễn Hồng Nghĩa - người là chỗ dựa tinh thần, là
"một nửa không thể thiếu" của cô hiện nay.
Cô chia sẻ: "Lúc đầu mình gặp
Nghĩa chẳng có ấn tượng gì. Mình còn xưng chị vì
thấy Nghĩa rất trẻ. Nhưng nhờ lần keo kiệt của anh
ấy mà bọn mình đã đến được với nhau".
Số là sau một buổi học, Huệ biết
Nghĩa đi về qua bến xe Giáp Bát nên xin đi nhờ để
mang giấy tờ ra nhờ nhà xe gửi về quê, nhưng anh
thẳng thừng từ chối. Hết khóa học, mọi người chia sẻ
thông tin cho nhau, thấy áy náy nên Nghĩa đã chủ
động nhắn tin cho Huệ hỏi "có cần xe ôm đưa ra bến
xe không", thế nhưng Huệ từ chối và tự đi xe buýt.
 |
Gia đình hạnh phúc của hoa
hậu duyên dáng. Ảnh: Hoàng Thùy. |
Những ngày sau, Nghĩa thường xuyên
gọi điện cho Huệ hỏi thăm sức khỏe, công việc, hoặc
đôi khi chỉ để nghe giọng cô, an ủi cô sau buổi làm.
Huệ kết thúc công việc lúc 11 giờ thì Nghĩa gọi điện
nói chuyện đến 2-3 giờ sáng. Bất ngờ hơn, vài tháng
sau đó, Nghĩa xin phép gia đình vào TP HCM học giáo
lý (Nghĩa theo đạo Tin lành), nhưng vào đến nơi anh
lại xin ở ngoài để được giúp đỡ Huệ.
"Tôi dẫn anh ấy đi bán bóng. Nghĩa
vốn được mẹ chăm sóc từ nhỏ nên một thời gian mới
quen được với cuộc sống vất vả. Chính những tháng
ngày ấy đã giúp tôi và anh hiểu nhau hơn. Sau đó
chúng tôi về Hà Nội và quyết định dọn đến ở cùng
nhau", Huệ kể.
Cười tươi khi nghe vợ kể lại, anh
Nghĩa cho biết: "Lần đầu tiên gặp Huệ, nghe cô ấy kể
về hoàn cảnh, tôi đã rất thương. Tôi khâm phục một
cô gái đã trải qua nhiều bước ngoặt cuộc đời, có khi
là đau khổ đến tột cùng vẫn luôn nở nụ cười tươi.
Tôi yêu Huệ và yêu hai đứa con của cô ấy như chính
con ruột của mình vậy".
Khi biết thông tin cuộc thi hoa
hậu dành cho những người có H, Nghĩa động viên vợ
tham dự để khẳng định rằng người nhiễm HIV cần được
đối xử công bằng bởi họ vẫn có thể lao động, làm
việc, cống hiến cho xã hội. Anh tâm sự: "Mình ủng hộ
cô ấy đi thi nhưng cũng không nghĩ rằng Huệ sẽ giành
vị trí cao nhất. Đó là món quà cho Huệ, cho gia đình
mình, cũng như những người có H".
Hiện tại, Huệ làm ở Trung tâm sức
khỏe và phát triển cộng đồng Hà Nội, còn Nghĩa làm
lái xe cho một công ty nước ngọt. Thu nhập cả hai
chỉ đủ sống đạm bạc nhưng căn phòng nhỏ luôn rộn rã
tiếng cười.
"Mình chỉ có một mong muốn là hai
con được học hành thành đạt, tự lo được cho bản
thân. Còn mình và Nghĩa, khi nào có tiền sẽ tổ chức
đám cưới, còn không cũng thôi vì chúng mình chỉ cần
thương yêu nhau là đủ", "hoa hậu dấu cộng" duyên
dáng cho hay.
Hoàng Thùy
 |
"Hoa hậu HIV" người đàn bà đi qua nước mắt
|
11:17:00 21/03/2011
www.cand.com.vn/vi-VN/cstc/2011/3/146300.cand
|
|
Tôi gặp chị lần đầu trong đêm
chung kết cuộc thi "Dấu cộng
duyên dáng". Đêm hôm đó, chị đã
đăng quang ngôi vị "hoa hậu",
với chiếc vương miện dành cho
người thắng cuộc. Tôi nhớ đêm ấy
chị đã khóc rất nhiều. Chồng chị
cũng đứng bên cạnh, trên tay bế
đứa con. Anh đã ôm lấy chị và
lặng lẽ khóc. Có lẽ khi đó họ
đang cùng nhau hồi tưởng lại tất
cả những năm tháng đã qua, những
năm tháng họ đã sống bên nhau,
cùng nhau vượt qua những khó
khăn để tìm lại hạnh phúc. |
"Hoa hậu HIV" người đàn bà đi qua nước mắt
|
|