Có lẽ em không đi cùng trên con đường anh chọn
Em lại giấu nỗi đau trong lòng, vẫn cười vẫn nói dù em chỉ muốn khóc thật to, muốn hét thật to rằng anh đừng nhắc đến chị ấy nữa. Em tỏ ra kiêu hãnh như chị ấy chẳng là gì với em cả, nhưng không, chị ấy là một bài toán mà suốt đời em không giải được và chấp nhận ẩn số ám ảnh mình. (Linh)
From: Linh Mai khánh
Sent: Monday, February 21, 2011 10:23 AM
Lẳng lặng chờ giờ phút giao thừa tới, gọi cho anh và thở
phào nhẹ nhõm, anh không ở cạnh vợ như những ngày 30
trước. Anh và Bi kẹo đang ở nhà nghỉ, đứng trên tầng 7
và chiêm ngưỡng pháo hoa chào năm mới. Những ngày tết
với em là những ngày khao khát, chỉ mong đến ngày chúng
mình có thể gặp nhau để em được ôm anh trong vòng tay.
Nghĩ chắc giờ anh một mình trong ngôi nhà nhỏ, một mình
cô đơn bên chiếc tivi sau một ngày, lại thương anh đến
kỳ lạ.
Chờ em anh nhé, chỉ một hai tết nữa thôi em lại ở cạnh
anh trong những ngày năm mới. Em yêu anh, tất cả những
gì em cảm nhận được là tình yêu của em dành cho anh
dường như không có giới hạn. Chỉ nghĩ rằng sẽ có một
ngày nào đó em và anh xa nhau, em thấy nhói đau trong
lòng. Yêu anh nhưng không thể ở cạnh anh, yêu anh nhưng
không thể làm cho anh cảm thấy an tâm hơn, hay đơn giản
chỉ lo cho anh những bữa cơm hàng ngày em cũng không làm
được.
Chỉ hôm qua thôi khi em và anh đi chùa, sao em cảm thấy
hạnh phúc đến kỳ lạ. Chỉ là cùng nhau sắp lễ lên chùa,
chỉ đơn giản là cùng cầu nguyện, cùng ngồi chờ bên hồ,
hay chỉ là ngồi sau xe anh, ôm anh thật chặt, những lúc
như thế em mong con đường dài đến bất tận. Em mong chẳng
bao giờ phải về Nam Định, chỉ muốn ôm anh đi đến cuối
con đường mà thôi.
Nhưng nghĩ đến em lại thấy buồn và
thất vọng, đến được với nhau đấy, yêu nhau đấy nhưng rồi
những gì phải đến sẽ đến, ngày chúng mình xa nhau chắc
chắn cũng sẽ đến. Con đường chúng ta đi sẽ có lúc hai
người hai ngả, nghĩ đến thôi nước mắt em lại tuôn dài.
Em sợ những khoảnh khắc ấy sẽ xảy ra và em sẽ mất anh
mãi mãi.
Nhưng cuộc sống không như chúng ta nghĩ và chia tay là
điều tất yếu chúng ta phải chấp nhận, vì con đường của
anh chọn không phải con đường của em. Người anh chọn đầu
tiên cũng không phải em, anh không thể bỏ chị ấy
và em
cũng không thể là người thứ ba đến cuối con đường. Em
buồn lắm anh biết không? Chỉ nghĩ đến cảnh anh về bên
chị ấy, cả nhà đi trên một chiếc xe về quê, em cảm giác
quặn lòng.
Em lại giấu nỗi đau trong lòng, vẫn cười vẫn nói dù em
chỉ muốn khóc thật to, muốn hét thật to rằng anh đừng
nhắc đến chị ấy nữa. Em tỏ ra kiêu hãnh như chị ấy chẳng
là gì với em cả, nhưng không, chị ấy là một bài toán mà
suốt đời em không giải được và chấp nhận ẩn số ám ảnh
mình. Rồi chúng mình còn bên nhau được bao lâu nữa hả
anh? Em mệt mỏi!
Dạo này mình phát hiện ra đang có cảm tình rất mạnh với một đồng nghiệp nữ. Lý do ư? Nếu nói là lý do mình thích cô ấy thì rất khó nói bởi vì tình cảm nó đến từ công việc. Mình và cô ấy rất ít chia sẻ tâm tư tình cảm, nhưng mình không ít lần nghe cô ấy nói chuyện điện thoại với bạn bè, người thân mà thầm cảm phục bởi sự khéo léo của cô ấy. Mình biết sự việc sẽ chẳng đi đến đâu nhưng mình mừng rằng mình vẫn còn cảm xúc để có thể yêu mến ai đó một cách thật lòng.