Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt
         
Chủ nhật, 12/12/2010, 07:00 GMT+7  http://vnexpress.net/gl/ban-doc-viet/tam-su/2010/12/3ba23e39/

Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

Chuyện mẹ chồng, nàng dâu đã và luôn là vấn đề muôn thuở khó giải quyết. Tôi cũng suy nghĩ rất nhiều khi viết những dòng chữ này, nhưng quả thật tôi rất bức xúc, ức chế. Như một quả bong bay bị bơm căng hết sức, nếu không tâm sự và chia sẻ, tôi e rằng mình sẽ nổ tung, vỡ vụn. (Hân)

From: Hân
Sent: Wednesday, December 01, 2010 11:27 PM

Kính gửi ban biên chuyên mục Tâm sự!

Chuyện về mẹ chồng, nàng dâu đã và luôn là vấn đề muôn thuở khó giải quyết. Tôi cũng suy nghĩ rất nhiều khi viết những dòng chữ này, nhưng quả thật tôi rất bức xúc, ức chế. Như một quả bong bay bị bơm căng hết sức, nếu không tâm sự và chia sẻ, tôi e rằng mình sẽ nổ tung, vỡ vụn.

Tôi lập gia đình mới được hơn một năm và sống chung với nhà chồng. Sau khi tôi sinh đứa con đầu lòng ít ngày, vì công việc nên chồng tôi phải đi xa, muốn vợ thoải mái, anh đã xin phép cho tôi và con về bà ngoại ở đến khi hết cữ. Trong thời gian ấy, đã có một sự cố nhỏ xảy ra, con trai tôi mặc dù đã rụng rốn nhưng vẫn còn bị tấy đỏ. Lo lắng cho cháu, tôi cũng đã đưa con đi bác sĩ và nhận được những lời tư vẫn hữu ích.

Vậy mà, một buổi trưa, mẹ chồng tôi gọi điện đến, câu đầu tiên bà nói không phải là hỏi han tình hình của cháu, mà là lời quát nạt và đe dọa tôi “Tao bảo mày đưa nó đi bác sĩ, mày đã đưa chưa? Có chuyện gì xảy ra với nó thì mày chết”. Từ khi tôi sinh, bà đến chơi với cháu đúng một lần, còn tất cả tình hình của cháu, bà biết chỉ là do có thím tới chơi về kể lại. Thất vọng về cách hành xử của mẹ chồng, tôi đã khóc rất nhiều.

Phụ nữ mới sinh thường hay tủi thân và dễ stress nên tôi tâm sự chuyện này với chồng. Tôi nói ra cũng chỉ muốn cho lòng nhẹ nhàng chứ không hề có ý định gì khác. Vậy mà chồng tôi đã làm một việc ngốc nghếch mà sau này mọi hậu quả đều đổ lên đầu tôi là người ở nhà. Anh gọi về, không biết nội dung ra sao, nhưng lẽ tất nhiên là bà giận, từ ấy cũng không bao giờ gọi điện hay đến thăm cháu.

Tôi vẫn làm tròn nghĩa vụ, cứ hai tuần một lần, mặc dù còn trong cữ, song tôi vẫn đưa con từ nhà ngoại về chơi với ông bà hai ngày. Hết cữ trở về, tôi lại càng buồn hơn khi nghe những câu nói đay nghiệt của mẹ chồng. Bà nhìn con tôi và nói “Thằng bố lầm lầm lỳ, con mẹ lầm lầm lỳ, rồi thằng con cũng lầm lỳ, tốt nhất là tránh xa cái nhà nó ra”. Con tôi mới gần 4 tháng tuổi thì làm sao đã biết gì.

Phải lưu ý là chồng tôi là người làm ra kinh tế, nên không hề phụ thuộc vào ông bà, cái nhà rộng rãi chúng tôi đang ở cũng là do chồng tôi mua để báo hiếu cha mẹ. Là con, tôi không bao giờ cãi lại dù chỉ một lời. Nhưng mỗi ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra mẹ chồng tôi quả là quá quắt, độc ác và thiếu tình người. Ức chế cứ dồn lại, tôi ghét chính ngôi nhà tôi đang sống.

Mẹ chồng tôi luôn coi khinh người khác, trong khi chính bà cũng xuất thân từ tầng lớp lao động, bà luôn phân biệt người nhà quê và người thành phố. Đã có 4 cô giúp việc đến nhà tôi làm, không một ai làm quá 4 tháng, ai cũng xanh lè mắt vì bị bắt bẻ, quát nạt và chê bai “nấu kiểu nhà quê này thì ai mà ăn nổi”. Nghe những câu nói thiếu tôn trọng người khác của bà, tôi cực kỳ khó chịu và ghê người.

Thậm chí đến bố chồng tôi, bà cũng quát mắng chẳng ra sao. Bố tôi hiền quá và có phần nhu nhược nên mẹ tôi dám nói những câu xúc phạm như "Ngày nào cũng vắt nước cam cho uống, chăm cho béo như thế, mà động nói là cãi”, thử hỏi có ai nói chồng như thế bao giờ? Nhà giờ đây chỉ có bốn người lớn, bố mẹ, tôi và cô giúp việc, con tôi thì còn quá nhỏ, vậy mà lúc nào cũng ầm ầm. Không nói thì bà khó chịu, mà nói ra toàn câu cay nghiệt. Bà còn xúc phạm và xỉ nhục cô giúp việc, dọa dẫm không trả tiền lương nếu cô ấy nghỉ việc.

Hai cô cháu tâm sự với nhau, cô ấy bảo sẽ vì tôi, thương tôi con nhỏ mà làm đến Tết này, còn sau đó thì nghỉ vì không thể chịu thêm nữa. Bà luôn là số một, luôn tự phụ và lớn tiếng dạy bảo đạo làm người, bà đi lễ chùa nhưng hành xử lại trái ngược hoàn toàn với triết lý từ bi của nhà Phật. Suốt ngày nói thương chó mèo, nhưng hễ con chó nào bị ốm chút là gọi người vào bán làm thịt ngay.

Lúc nào bà cũng cho mình là đúng, còn mọi người là sai. Sau giờ đổ rác, bà còn bắt cô giúp việc đem rác ra ngõ để, hàng xóm nhắc nhở thì bà văng tục chửi bậy với người ta. Tôi bất bình nhưng không lẽ lại bênh hàng xóm, nói thì chẳng bao giờ lại với bà. Là dâu chẳng biết đúng sai, chỉ nói lẽ phải cũng mang tiếng cãi láo ngay, nhất là với người mồm năm, miệng mười như bà thì im lặng là hơn hết.

Tôi có bầu, bà bảo tôi đem rau ra ngoài sân rửa, nhưng bụng to nên tôi đứng trong nhà rửa cho tiện, bà không nói không rằng, đem luôn mớ rau ra sân tự rửa. Đi vệ sinh lỡ tay giật nước thì bị cho là lãng phí, nhưng bà không nói thẳng mà nhân tiện có đứa cháu nhỏ lôi ra mắng nó để hàm ý cho tôi biết.

Tôi muốn đi đám cưới bạn bè hay đi đâu, tốt nhất là đưa con về ngoại vì bà nói rằng bà không trông được cháu lâu, chỉ chơi được 5-10 phút thôi, già rồi đau lưng lắm. Bạn bè tôi tới chơi hơn một tiếng thì bà xưng mặt lên, tỏ hẳn thái độ, bạn tôi từ ấy ngại và giữ ý nên cũng hạn chế đến, có việc cần kíp không đừng phải đến thì cũng nhanh chóng ra về. Còn nhiều câu chuyện mà nếu kể ra đây thì e rằng vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.

Càng ngày, tôi càng ác cảm và thấy phẫn nộ với tính cách và thái độ của bà. Tôi vẫn âm thầm chịu đựng không nói với chồng vì sợ anh ở xa phải suy nghĩ. Nhưng quả thật là tôi quá chán ngán cảnh sống làm dâu này. Mỗi sáng thức dậy, tôi lại thấy mệt mỏi vì mình không còn là chính mình, cô đơn, tù túng, bế tắc. Chờ con cứng cáp hơn, tôi sẽ đưa cháu đến gửi bà ngoại và đi làm.

Nhưng từ giờ tới khi ấy, xin hãy cho tôi biết, tôi phải làm gì? Tôi tự hỏi, liệu với những người sống ác như vậy thì phận làm dâu chẳng lẽ mình cứ phải chịu đựng mãi sao? Cảm ơn vì đã dành thời gian đọc những tâm sự của tôi.

Hân

Ý kiến gửi về Tamsu@VnExpress.net (Gõ có dấu, gửi file kèm).

 


Mẹ chồng Hân không có gì ác nghiệt

Đừng để ý đến những gì mẹ chồng bạn nói, hãy nhìn đến những khía cạnh tốt của bà. Thực lòng, tôi thấy bạn toàn kể xấu mẹ chồng mà tôi thì tin là không có một ai hoàn toàn xấu cả. Hãy cảm nhận những cái tốt của người sống cạnh mình để có thể dễ chịu hơn. (Quỳnh)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: thục quỳnh
Sent: Sunday, December 12, 2010 10:22 AM

Thân mến gửi bạn Hân!

Chuyện mẹ chồng nàng dâu đúng là câu chuyện muôn thuở, tuy nhiên tôi thấy mức độ cay nghiệt của mẹ chồng bạn cũng là bình thường thôi. Mẹ chồng bạn có thể là người thô lỗ và không được tốt bụng như bạn nghĩ, nhưng ác nghiệt thì chưa chắc, cái đó thì phải từ từ mới đánh giá được. Tôi khó tin một người đàn bà thực sự ác nghiệt lại có thể sinh ra và nuôi dưỡng được một người con trai tốt như chồng bạn.

Thành thực mà nói, bạn cũng sẵn có những suy nghĩ không thiện cảm với mẹ chồng nên tất cả mọi chuyện bà làm, bạn đều bức xúc. Bạn có nghĩ, về một khía cạnh nào đó bạn cũng khó tính không? Bạn có nói đến chi tiết căn nhà bố mẹ chồng đang ở là do chồng bạn mua là bạn cũng có ý so đo với ông bà rồi đấy. Chồng bạn mua căn nhà đó cho bố mẹ là điều tốt và dù nguồn gốc căn nhà từ đâu, đó vẫn là nhà của bố mẹ chồng bạn và bạn đang ở nhà của ông bà.

Có lẽ cách tốt nhất cho bạn là hãy rộng lượng hơn, đừng để ý đến những gì mẹ chồng bạn nói, hãy nhìn đến những khía cạnh tốt của bà. Thực lòng, tôi thấy bạn toàn kể xấu mẹ chồng mà tôi thì tin là không có một ai hoàn toàn xấu cả. Hãy cảm nhận những cái tốt của người sống cạnh mình để có thể dễ chịu hơn. Tôi tin là chồng bạn sẽ thấy những cái tốt đẹp của mẹ anh ấy, hãy hỏi anh ấy những cái đó để có thể bớt bức xúc với mẹ chồng.

Còn nếu không thì hãy ở riêng đi, hãy tự lo cho cuộc sống của mình và đừng trông chờ hay đòi hỏi sự giúp đỡ, chia sẻ nào từ mẹ chồng nữa, bạn sẽ dễ chịu hơn thôi. Cái chính là đừng nghĩ mẹ chồng sẽ phải có trách nhiệm hoặc yêu thương mình. Và nhất là đừng đòi hỏi cái điều không thể có được là mẹ chồng phải hòa hợp và giống mình trong lời ăn tiếng nói hay cư xử.

Biết đâu, nếu mẹ chồng bạn được nhận xét về bạn thì khéo có hàng đống đức tính mà người ngoài nghe thấy sẽ dựng cả tóc gáy lên cũng nên. Còn bạn có thể chọn chồng chứ không thể chọn mẹ chồng, nếu quý nhau thì sống cùng, không thì ở riêng và thực hiện bổn phận làm con cho tròn trách nhiệm và đạo lý tối thiểu. Nếu cứ tự mình bức xúc và để ý thì thiệt mình thôi bạn ạ.

Thực ra tất cả những gì mẹ chồng bạn làm và nói đều rất bình thường mà thôi, không có gì đến mức ác nghiệt đâu. Bỏ qua đi bạn ạ và hãy ra ở riêng nếu bạn thấy quá stress.
 

 

Cách đối phó mẹ chồng hay nhất là im lặng

Cách đối phó hay nhất với mẹ chồng cay nghiệt là giả câm, giả điếc, giả mù. Thật thế, nếu chị tìm không ra cách nào để rời xa người mẹ chồng ấy thì chỉ có một mẹo đó. (Lan)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Mai Lan
Sent: Sunday, December 12, 2010 9:02 AM

Gửi chị Hân!

Cách đối phó hay nhất với mẹ chồng cay nghiệt là giả câm, giả điếc, giả mù. Thật thế, nếu chị tìm không ra cách nào để rời xa người mẹ chồng ấy thì chỉ có một mẹo đó. Đừng nhìn vào những việc làm sai trái của bà hay nghĩ ngợi về những việc ấy, cứ vâng dạ thôi.

Trong lúc bà mắng chửi hay nói về cái gì đó thì chị lại nhân dịp đó nghĩ đến chuyện của mình, những việc mình cần làm và lờ đi tất cả những chuyện khác. Đừng để bụng, đừng suy nghĩ làm gì cho mệt thân, chị sẽ chóng già và trở nên suy sụp về tinh thần. Dù sao, bà cũng là người sinh ra chồng chị, chị không thể cãi nhau với bà hay nói ra những chuyện bà làm để chứng minh bà là người không tốt.

Cái quan trọng nhất là thái độ của chồng chị, chắc anh ấy cũng không lạ gì về tính nết của mẹ mình, nhưng anh ấy có nói gì cho chị biết trước khi về làm dâu chưa, anh ấy có thông cảm với chị không, có nói lời an ủi khuyến khích chị không? Dù chị không làm gì, nói gì, thì sẽ có lúc hai mẹ con anh ấy sẽ va chạm với nhau, và tự chồng chị sẽ phải giải quyết vấn đề đó. Nếu chị yêu anh, thì xin gắng đợi một thời gian nữa.

Tôi bảo đảm với chị là sau một thời gian bà cụ sẽ mất hứng vì nói mà không có ai nghe, cụ cũng nổi điên mà có thể dọn ra riêng. Im lặng là một hình thức phản đối mạnh mẽ nhất, nếu chị thật sự mệt mỏi đến độ muốn bỏ hết cả chồng lẫn mẹ chồng thì chị nên thu âm lén lại các lời độc ác, ngoa ngoắt của bà để sau này còn có lúc đưa ra làm bằng chứng. Nhưng đã đến nước đó thì không còn gì để nói nữa.

Cầu chúc chị có nhiều nghị lực
 

 

Gia đình tôi tan vỡ vì sự chia rẽ của mẹ chồng

Mẹ chồng tôi dùng mọi cách, từ lấn át đến khóc lóc kêu ca nhằm tách anh ra khỏi vợ con. Dần dần anh cũng nghe mẹ và xa cách tôi, vợ chồng tình cảm dần dần rạn nứt. Khi không thể chịu được, tôi đã nói lại nhằm để bà hiểu và thay đổi, thì cả bà và chồng đều cho rằng tôi đã cư xử láo hỗn. (Hương)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Hoàng Hương
Sent: Monday, December 13, 2010 2:01 AM

Chị Hân thân mến!

Đọc bài viết của chị tôi lại thấy cuộc sống của mình cách đây 10 năm. Tôi từng ở trong hoàn cảnh của chị và thấu hiểu nỗi khổ tâm, ức chế và cô đơn của chị. Tôi cũng có người mẹ chồng cư xử độc đoán, ích kỷ và nhiều khi rất thiếu văn hóa. Tôi may mắn hơn chị là khi lấy chồng, tôi đã không phải ở chung với bố mẹ chồng.

Nhưng mặc dù ở riêng, mẹ chồng tôi vẫn luôn can thiệp vào chuyện riêng của vợ chồng tôi và luôn chỉ đạo chồng tôi mọi việc. Những việc trong gia đình tôi từ công việc nhà đến việc làm của anh, chồng tôi cũng hỏi ý kiến mẹ. Tôi luôn cảm thấy bị xúc phạm bởi những lời nói cay chua của bà và cảm thấy mình như người thừa trong gia đình khi bà luôn kéo chồng tôi về phía bà để bàn tính công việc và không bao giờ cho tôi được tham gia, có ý kiến.

Tôi không rõ cách cư xử của chồng chị thế nào, có là người công bằng không và biết phân biệt đúng sai để phân xử không, nhưng tôi tin chắc chị đang trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn vì mẹ chồng chị là người độc đoán trong gia đình, bố chồng chị cũng không thể nói được bà và bị bà đay nghiến, chồng chị ở xa cũng không thể làm được gì.

Những người phụ nữ ghê gớm như mẹ chồng chị chỉ có hy vọng thay đổi khi bà sống cùng với người chồng và con trai mạnh mẽ và bản lĩnh, có thể nói và át được bà. Còn mình là con dâu, không thể làm được gì, nếu phản ứng lại thì bị cho là hỗn láo và không khéo bị chồng ghẻ lạnh vì “hỗn với mẹ anh”. Tôi cũng đã nhịn mẹ chồng những năm tháng đầu lấy chồng và thường tâm sự với anh hy vọng được chia sẻ và có chỗ dựa.

Nhưng tiếc thay, mẹ chồng tôi dùng mọi cách, từ lấn át đến khóc lóc kêu ca nhằm tách anh ra khỏi vợ và con. Dần dần anh cũng nghe mẹ và xa cách tôi, vợ chồng tình cảm dần dần rạn nứt. Khi không thể chịu được, tôi đã phải tự mình phản ứng nói lại nhằm để bà hiểu và thay đổi, thì cả bà và chồng đều cho rằng tôi đã cư xử láo hỗn. Và chúng tôi đã chia tay.

Thật sự sau khi chia tay, tôi vất vả vì phải lo toan nhà cửa và kinh tế để nuôi cháu nhưng tôi thấy rất thanh thản và thoải mái đầu óc. Tôi không khuyên chị phá vỡ gia đình vì mẹ chồng nhưng chị nên tìm hướng giải quyết sớm không về lâu dài cũng không thể biết thế nào nếu như chồng chị không phải là người bản lĩnh, và thực sự yêu thương vợ con. Chị mới sinh cháu được mấy tháng mà cứ bị ức chế như vậy sẽ rất dễ bị stress và ảnh hưởng sức khỏe.

Tôi cũng đã bị stress rất nhiều vì cách cư xử của mẹ chồng và sự nhu nhược của chồng. Theo tôi, chị nên nói chuyện và bàn bạc nghiêm túc với chồng về tình hình của chị, gia đình, và chia sẻ những suy nghĩ, tâm tư của chị. Tốt nhất, nếu chưa có điều kiện ở riêng, chị nên đưa cháu về gửi ông bà ngoại và thuê người giúp việc.

Chị cũng nên đi tìm việc để làm cho đỡ buồn và không bị mang tiếng với nhà chồng vì phụ thuộc chồng hoàn toàn về kinh tế. Về lâu dài, tôi khuyên thật chị nên bàn với anh ở riêng, như vậy sẽ tốt hơn, trước khi xảy ra chuyện chị không thể chịu được và phản ứng lại. Tôi cũng xin có lời khuyên cho các bạn nữ trẻ khi tìm hiểu và lấy chồng, nên tìm hiểu cả gia đình chồng, đặc biệt là mẹ chồng.

 

Hân hãy tập quen với cuộc sống mới

Còn rất nhiều điều có thể xảy ra nữa mà theo mình nghĩ, bạn chỉ cần nghe chứ không nhất thiết phải nhất nhất làm theo. Điều quan trọng là bạn nên sớm tìm một công việc thích hợp để làm và cũng giảm bớt việc bạn ở nhà cả ngày phải va chạm nhiều với mẹ chồng. (Hanh)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: nguyen hanh
Sent: Monday, December 13, 2010 9:34 PM

Gửi bạn Hân!

Mình đọc và rất thông cảm với những gì bạn đang trải qua. Tuy nhiên mình nghĩ có thể bạn còn rất trẻ và thiếu kinh nghiệm trong cuộc sống hoặc bạn đã thực sự thiếu tự chủ trong cuộc sống gia đình nên mới cư xử như vậy. Theo mình, trước khi để mẹ chồng làm cho cuộc sống của bạn trở thành tù ngục, bạn hãy cố gắng cải thiện nó trước đi đã. Bạn hãy mạnh dạn tâm sự, chia sẻ những suy nghĩ của bạn và những gì đang diễn ra để cả hai cùng tìm cách tháo gỡ.

Mình nghĩ nếu chồng bạn là người có trách nhiệm, chắc chắn anh ấy sẽ cùng bạn tháo gỡ những rắc rối hiện tại và cho bạn những lời khuyên phù hợp. Bạn thân mến, mẹ chồng nàng dâu là câu chuyện muôn đời vẫn thế. Mình có chị bạn cũng sống cùng gia đình chồng, bác ấy không những không trông nom cháu mà còn không cho chị ấy thuê giúp việc và dành hầu hết việc nhà cho chị ấy nữa.

Sinh con ra, hạnh phúc là được chăm nom săn sóc con, bạn là người hạnh phúc vì đã có chồng gánh vác công việc để bạn có thể dành trọn thời gian cho em bé. Bạn hãy tận dụng nó để em bé được ngoan ngoãn và mạnh khỏe. Sống chung với gia đình chồng tất nhiên sẽ có nhiều mâu thuẫn nảy sinh.

Rồi mai em bé sẽ lớn lên cùng với những mâu thuẫn về cách sống, cách dạy con cái, rồi bà nội tuy không chăm sóc em bé nhưng còn áp đặt bạn về cách dạy con và chăm sóc nữa kia. Còn rất nhiều điều có thể xảy ra nữa mà theo mình nghĩ, bạn chỉ cần nghe chứ không nhất thiết phải nhất nhất làm theo. Điều quan trọng là bạn nên sớm tìm một công việc thích hợp để làm và cũng giảm bớt việc bạn ở nhà cả ngày phải va chạm nhiều với mẹ chồng.

Bạn hãy bắt đầu làm quen với cuộc sống mới của mình xem nhé. Tất nhiên cũng từng trải qua, mình hiểu sẽ không dễ dàng lắm, nhưng bạn hãy cố gắng làm thay đổi nó. Nếu không được, mình nghĩ bạn nên bàn với chồng về quyết định sống riêng là hay nhất bạn ạ.

Chúc bạn hạnh phúc!
 

 

Cách tốt nhất là Hân giảm thiểu đụng chạm với mẹ chồng

Chờ cho con mình cứng cáp, bạn hãy kiếm một việc gì đó để đi làm, con thì gửi về ngoại chăm cho đến khi đi mẫu giáo. Khi có công việc làm rồi, bạn đi ra ngoài nhiều là có thể hạn chế đụng chạm với mẹ chồng, và bạn sẽ có khối việc hay ho khác phải nghĩ tới. (Tuyen)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Tuyen Nguyen Ngoc
Sent: Monday, December 13, 2010 7:40 PM

Thân gửi bạn Hân!

Tôi đã đọc tâm sự của bạn và rất thông cảm với bạn. Tôi cũng là phận làm dâu con, ở chung với má chồng, tuy nhiên tôi may mắn hơn bạn là má chồng của tôi rất tâm lý và rất thương yêu con cháu. Tôi từng nghe những trường hợp giống bạn rồi, bạn cũng không phải là người bất hạnh duy nhất trên cõi đời này đâu, nhiều trường hợp còn bị má chồng cầm dao rượt, thậm chí chửi cha mắng mẹ...

Có một đạo lý: "Ta có thể chọn bạn bè nhưng không thể chọn gia đình". Ở đây, bạn còn được ông xã đứng về phía mình phải không? Mới sinh con đầu lòng, tôi hiểu bạn rất stress vì vừa con nhỏ và vừa hoàn cảnh gia đình. Bạn hãy cố lên, trước mắt hãy nghĩ mình sống vì chồng, vì con. Bạn hãy lấy chồng, con làm niềm an ủi, làm động lực vượt qua tất cả.

Có một cảnh báo cho bạn, những người như mẹ chồng bạn sẽ không bao giờ thay đổi. Cách tốt nhất, bạn chỉ có thể giảm thiểu việc đụng chạm mẹ chồng mà thôi. Chờ cho con mình cứng cáp, bạn hãy kiếm một việc gì đó để đi làm, con thì gửi về ngoại chăm cho đến khi đi mẫu giáo. Khi có công việc làm rồi, bạn đi ra ngoài nhiều là có thể hạn chế đụng chạm với mẹ chồng, và bạn sẽ có khối việc hay ho khác phải nghĩ tới.

Chúc bạn mau chóng vượt qua giai đoạn khó khăn này.
 

 

Mẹ chồng coi mẹ đẻ tôi như ôsin

Hôm nào mẹ tôi qua cũng quét nhà, lau nhà dọn nhà vì sợ tôi mệt (tôi đẻ mổ), riết rồi mẹ tôi thành ôsin lúc nào không hay. Hôm nào mẹ tôi không dọn, mẹ chồng tôi kiếm chuyện nói bóng gió là qua ở không. Sau này khi tranh cãi với mẹ chồng thì bà mới nói "tao không nuôi xui gia". (Hong)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Mrs Hong
Sent: Monday, December 13, 2010 10:06 AM

Chào bạn Hân!

Tôi rất thích xem chuyên mục Tâm sự của VnExpress nhưng đây là lần đầu tôi tham gia vào chuyên mục này. Nói về mẹ chồng và nàng dâu thì không cần phải bàn cãi gì nhiều, người nào may mắn thì gặp mẹ chồng tốt, còn kém may mắn thì đành chịu mất hạnh phúc thôi. Thật ra Hân vẫn còn chút hy vọng là chưa đến mức phải ly dị như tôi đâu.

Tôi là người rất thẳng tính và không chấp nhận việc bị áp đặt, chính vì vậy mà kết thúc cuộc tranh cãi với mẹ chồng là việc ly hôn. Ngoài nguyên nhân là xích mích mẹ chồng nàng dâu thì còn có cả việc chồng chê vợ mập xấu, vì sau khi sinh em bé tôi tăng cân rất nhiều. Cuộc cãi vã không chỉ dừng lại ở mẹ chồng và nàng dâu mà còn kéo theo cả xui gia nữa. Chuyện bắt đầu khi tôi sinh em bé và ở cữ.

Mẹ ruột thương tôi nên qua nhà chồng chăm sóc cho tôi và em bé từ sáng đến chiều mới về. Tôi rất hạnh phúc vì điều đó thì lại nhận được sự ganh ghét của mẹ chồng. Mẹ chồng xem mẹ đẻ của tôi như là ôsin trong nhà vậy. Bà đi chợ về quăng đống đồ đi chợ lên bàn, ngồi xem tivi rồi nhờ mẹ tôi nấu cơm. Bạn có thấy ai nhờ người khác làm mà mình ngồi chơi không?

Hôm nào mẹ tôi qua cũng quét nhà, lau nhà dọn nhà vì sợ tôi mệt (tôi đẻ mổ), riết rồi mẹ tôi thành ôsin lúc nào không hay. Vậy mà hôm nào mẹ tôi không dọn là mẹ chồng tôi kiếm chuyện nói bóng gió là qua ở không. Sau này khi tranh cãi với mẹ chồng thì bà mới lộ bộ mặt thật và nói "tao không nuôi xui gia", bà nuôi mẹ tôi hồi nào mà nói câu đó chứ.

Còn chưa hết đâu bạn, mẹ chồng tôi còn nói với tôi câu này khi chồng tôi đưa tiền cho tôi: “Mày có tay có chân thì đi làm có tiền rồi, việc gì nó phải đưa tiền cho mày”. Việc chồng đưa tiền cho vợ là chuyện bình thường mà đến mẹ chồng của tôi thì nó là như vậy đó, vì ba chồng chưa bao giờ đưa tiền cho mẹ chồng. Bạn Hân thấy sao khi tôi trong hoàn cảnh đó?

Sau đó là việc nói với chồng tôi "bỏ nó đi tao mua xe cho mày kiếm con khác”. Chồng tôi thì yêu vẻ bề ngoài nên khi có cơ hội thì chịu ngay. Hiện tại tôi sống một mình và nuôi con, tôi hy vọng sẽ không ai là nạn nhân của mẹ chồng giống như tôi. Tôi chỉ khuyên các bạn là nếu có cơ hội thì hãy ra riêng mà sống, như vậy hạnh phúc của bạn sẽ vững bền hơn.

Cầu chúc cho mọi người không ai gặp mẹ chồng giống như tôi.
 

 

Tôi chấp nhận làm vợ đơn thân, mẹ chồng vẫn không vừa ý

Tôi thì không yêu cầu chồng tôi bỏ cha mẹ ra sống riêng với tôi và tôi chấp nhận làm vợ đơn thân. Mỗi tuần anh qua thăm tôi một lần nhưng ba má chồng vẫn không chịu và yêu cầu tôi phải chịu đựng bà, về sống chung để tránh mang tiếng với họ hàng, làng xóm. (An)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Anynomous An
Sent: Monday, December 13, 2010 10:21 AM

Chào Hân!

Đọc những tâm sự của bạn mà tôi cảm thấy thật xót xa cho phận làm dâu. Tôi cũng trong tình trạng như bạn, và trong sự bế tắc của một cuộc hôn nhân bị chi phối bởi chính tính cách của má chồng. Tôi cũng đã kết hôn được một năm. Trong suốt một năm qua, tôi phải chịu đựng bao lời lẽ thoá mạ, sỉ nhục của má chồng mình.

Trước hết phải nói đến gia cảnh của nhà chồng tôi, chồng tôi là con trai một nên bà rất mực yêu thương. Ba chồng tôi cũng rất nhu nhược, và má chồng tôi thì có biểu hiện trầm cảm vì bà từng mất hai người con. Tôi về được một tháng thì mọi thứ vẫn tốt đẹp, cho đến một ngày, trong nhà xảy ra sự cố bị mất cắp, bà tiếc của và không ăn cả tuần.

Bà ghét tôi vì mang đến xui rủi trong nhà mà tôi không hay và ghét ba chồng vì đã mở cửa khi ngủ để ăn trộm lẻn vào. Bắt đầu từ đó, những bi kịch liên tiếp xảy ra. Bà luôn chửi đổng tôi là thứ mất dạy, du côn và luôn chửi ba chồng tôi bằng danh xưng “mày tao” vì làm mất của. Thêm một chi tiết nữa, má chồng tôi rất yêu thương con trai bà (chồng tôi), nhưng cách suy nghĩ của bà thường không ổn.

Bà luôn nấu chè ngọt, mứt sơri để chồng tôi ăn sáng vì cho rằng chồng tôi cần mập lên. Có một lần bà về quê lên, chiên bánh tét khi mà ngày hôm đó trời nóng đến gần 40 độ, chồng tôi đã từ chối không ăn vì quá nóng. Thế là bà giận một tuần không ăn không uống, và căm ghét tôi, khinh khi tôi. Chồng tôi cũng giận vì không muốn bà mỗi lần giận hờn là không ăn cả tuần. Một tuần sau, bà nhờ người ở quê gọi lên khóc lóc với chồng tôi rằng bà bị hạch.

Chồng tôi lo chạy về chở bà đi khám thì bà không chịu đi và nói với chồng tôi rằng bà buồn vì tôi nói bà bị thần kinh và bà muốn về quê (mỗi lần có chuyện gì là bà nghĩ ra một chuyện). Lúc đó, tôi đã rất giận vì sự bịa chuyện của bà (mà tôi lại là người rất thẳng thắn nên không chịu được việc đó). Hai vợ chồng tôi giận nhau mặc dù chồng tôi đã xin lỗi tôi về bà.

Còn bà thì về quê chơi và nói với dòng họ là bà chịu không nổi tôi. Sau một tuần nữa, bà lên và bắt họp cả nhà và yêu cầu tôi xin lỗi vì bà là má. Trong cuộc họp gia đình, bà nói rằng “Tao là má mày, tao có quyền khinh khi, sỉ nhục mày. Mày là con dâu thì phải chịu nhục”. Tôi giải thích là tôi không nói gì với bà vì cả tuần đó bà không nhìn mặt tôi vì giận.

Rồi bà không có lý do để chứng minh mình đúng nên lôi ra bao nhiêu chuyện nào là: nói chuyện với em gái bà qua điện thoại là trả treo, đôi co với người lớn, mà cuộc điện thoại đó em bà hỏi thăm về bà và tôi nói là bà đi ra ngoài, rồi hai dì cháu cười nói với nhau. Bà chửi tôi là thứ côn đồ, cha mẹ không dạy, cái mỏ tôi đẻ ra ở chợ, những từ không thể chấp nhận được trong lối sống gia đình.

Tôi đã nhịn xin lỗi cho bà vui lòng nhưng nói rằng tôi không đồng ý với cách nói “mày tao” và được quyền khinh khi tôi. Bà còn nói rằng “Tôi phải chịu bị khinh khi thì tôi mới hy sinh vì chồng. Nếu không chịu nổi vì sau này chồng tôi làm ăn nên có quyền bỏ tôi đi theo đứa khác”. Từ lần đó, và những lần sỉ vả ba chồng tôi, tôi bắt đầu bất mãn, và làm ngơ những gì bà nói.

Mỗi lần đứng cạnh bà, tôi luôn chọn lúc ba chồng tôi hay chồng tôi có mặt ở đó để tránh chuyện bà bịa đặt. Chồng tôi thì luôn góp ý với bà về cách ăn nói với tôi, nào ngờ bà để bụng và với tính hiếu thắng, bà tuyên bố sẽ khó hơn cho tôi biết. Và y như vậy, cứ mỗi 2-3 ngày là một chuyện, tôi chào bà trước khi đi làm thì bà “hứ há”, tôi về tôi chào bà thì bà nghênh mặt lên.

Tôi gửi tiền khi bà về quê chơi thì bà bắt đứng năn nỉ bà và nói với chồng tôi rằng phải chảnh vậy cho nó biết. Hai vợ chồng tôi vốn thân thiết với nhau nên bà rất ghét. Thế là có lần bà yêu cầu chồng tôi đi kiếm nhà với lý do là đi làm gần hơn và môi trường sống tốt hơn. Tôi được người quen của tôi giới thiệu nhà, và chồng tôi rất tâm đắc về bàn với gia đình mua lại.

Bà giận nguyên một tuần không ăn, không uống, không nói chuyện. Thế rồi, đến khi vợ chồng tôi lên làm hòa, bà chửi chồng tôi một trận nào là nghe lời vợ bán nhà cha mẹ, nào là tôi thông đồng với người quen của tôi để mua đất. Bà thừa nhận cố tình nghĩ ra chuyện mua nhà để xem tình cảm của chúng tôi. Bà chửi đến mức mà chồng tôi bị co giật và khóc nức nở.

Sau đó một ngày, chồng tôi đón tôi đi làm về, bà ngồi “hứ há” và yêu cầu tôi đi xe riêng để không làm phiền con bà. Sáng hôm sau tôi đi mua xe thì bà lại không cho, chửi một trận. Sau bao nhiêu điều bất mãn, giọt nước tràn ly nên tôi quyết định nói cho bà cảm giác của tôi, rằng “tôi cảm thấy bị xúc phạm bởi những lời nói của bà, rằng bà đã can thiệp quá mức vào cuộc sống tình cảm hai vợ chồng tôi”.

Vậy là bà gọi mẹ ruột tôi bay từ miền Trung vào mắng vốn trong ngày vì “nó là con dâu mà yêu sách má chồng tôn trọng nó”. Mẹ tôi đã biết rằng với cách đó thì tôi sẽ không sống được nên xin phép đưa tôi về nhà và được sự đồng ý của ông bà. Nếu hai vợ chồng tôi thật sự yêu thương nhau thì mẹ tôi đề nghị chúng tôi được sống riêng.

Khi tôi ra ngoài, gia đình chồng tôi lại yêu cầu về với lý do là bà sẽ sửa đổi. Nhưng tôi đã không về và bà gọi mẹ tôi yêu cầu trả con dâu. Rồi bà lôi ra một loạt lý do nào là “con dâu ăn cơm của ba má chồng, nào là tôi đôi co, trả treo với bà” nên bà mới hành xử như vậy. Bây giờ, hai vợ chồng tôi đã sống xa cách và mẹ tôi cũng không đồng ý cho tôi về sống với gia đình chồng vì mẹ tôi yêu cầu để chúng tôi có cuộc sống riêng.

Má chồng tôi thì không bao giờ đồng ý và hăm dọa bỏ đi. Tôi thì không yêu cầu chồng tôi bỏ cha mẹ ra sống riêng với tôi và tôi chấp nhận làm vợ đơn thân. Mỗi tuần anh qua thăm tôi một lần nhưng ba má chồng vẫn không chịu và yêu cầu tôi phải chịu đựng bà, về sống chung để tránh mang tiếng với họ hàng, làng xóm.
 

 

Gia đình tôi tan vỡ vì chồng muốn báo hiếu mẹ

Tôi từng hy vọng ngày này qua tháng khác chồng tôi sẽ làm cầu nối, công bằng để mẹ con tôi gần gũi nhau hơn nhưng tôi đã lầm. Sự chờ đợi càng ngày càng vô vọng khi chồng tôi tuyên bố mẹ già rồi, tất cả phải theo ý mẹ, lựa ý mẹ mà sống không thì thôi chia tay.
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Danh Vô
Sent: Tuesday, December 14, 2010 1:51 PM

Thật ra đọc bài của chị tôi thấy không riêng chị và tôi mà xung quanh chúng ta có rất nhiều người vợ, người mẹ bất hạnh khi phải sống cùng mẹ chồng như thế. Tôi không muốn phân tích ai đúng ai sai, trong mọi chuyện thì nguyên nhân bắt nguồn từ hai phía, cả mẹ chồng và nàng dâu, có trăm nghìn lý do: không hợp tuổi, khác thế hệ, khác quan điểm và cách sống... Nói cho cùng thì khác máu tanh lòng, các bà thương con chứ thương gì nàng dâu, nhất là những nàng dâu bị phụ thuộc kinh tế vào con trai thì bị khinh bỉ ra mặt.

Nhiều gia đình tan nát cũng vì mẹ chồng, đề tài đấy là muôn thuở. Nhưng không ít người đàn ông làm cầu nối, biết dung hòa mối quan hệ giữa mẹ và vợ để tình cảm gia đình ngày càng gắn bó yêu thương. Bản thân tôi cũng vì mẹ chồng một phần nhưng lý do chính là do chồng tôi coi mẹ là nhất, mẹ là người vĩ đại nên chúng tôi đã phải chia tay.

Cái cảm giác cô đơn, cảm giác oan ức đeo đẳng tôi suốt thời gian chúng tôi phải sống với bà. Khi đã có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh, tôi không đi làm mà ở nhà chăm con thì cũng là lúc mối quan hệ đó càng kinh khủng. Trình độ và tính tình của một người già ở quê, hơn 80 tuổi lên đây với cái oai, cái oách, có con trai thành đạt, với tôi một cô gái trẻ, vô tư, sống đơn giản thì quả là khó phù hợp.

Tôi từng hy vọng ngày này qua tháng khác chồng tôi sẽ làm cầu nối, công bằng để mẹ con tôi gần gũi nhau hơn nhưng tôi đã lầm. Sự chờ đợi càng ngày càng vô vọng khi chồng tôi tuyên bố mẹ già rồi, tất cả phải theo ý mẹ, lựa ý mẹ mà sống không thì thôi chia tay. Chồng tôi muốn báo hiếu mẹ những năm tháng cuối đời bằng cách đó. Tôi đúng cũng thành sai, tôi không còn được làm chủ ngôi nhà của mình.

Phải nói rằng tôi không ở nhà mẹ chồng, vợ chồng tôi mua nhà bằng sức lao động và cũng có một phần của hồi môn của bố mẹ tôi để lại. Chúng tôi không chịu được nhau nữa mà phải chia tay khi con tôi chưa đầy 2 tuổi, bà không nói không rằng coi như chuyện đương nhiên, khéo còn mừng vì tôi không chồng, con tôi không bố cũng nên.

Tôi chỉ mong rằng trong cuộc sống này, các ông chồng hãy khéo léo để mẹ tôn trọng vợ, vợ tôn trọng mẹ, giữ hòa khí trong nhà, để cuộc sống đỡ mệt mỏi sau ngày làm việc vất vả, về nhà tràn đầy niềm vui tiếng cười. Còn nếu không hợp thì nên cho vợ con ra ở riêng, như thế mẹ cũng thoải mái, vợ con cũng khó mà ấm ức được, biết đâu mối quan hệ được cải thiện nhiều hơn. Các cụ có câu: “Xa thơm gần thối", quả không sai.

Đâu phải cứ ở cùng mẹ, cứ phải vào hùa với mẹ bắt nạt vợ thì mới là báo hiếu. Mà muốn toàn tâm toàn ý báo hiếu với mẹ như thế các anh lấy vợ sinh con làm gì cho khổ, với những bà mẹ hiểu biết thì sẽ không bao giờ vui khi hạnh phúc con mình bị đổ vỡ. Tôi không muốn nói những bà mẹ hạn chế về trình độ hay sự hiểu biết thì có khi còn vui vẻ khi thấy gia đình con mình tan nát như mẹ chồng tôi.

Còn với các bà mẹ chồng, chúng con cũng muốn tìm được sự cảm thông của các mẹ, cũng là cảnh phụ nữ chịu nhiều thiệt thòi, các mẹ cũng từng làm dâu mới có chồng chúng con. Chỉ có điều không biết mẹ có phải sống chung với mẹ chồng không, mẹ có bị oan ức đắng cay với mẹ chồng không? Nếu không thì mẹ không thấm thía, cảm thông cho chúng con. Mà nếu có thì mẹ lại nghĩ ngày xưa mẹ bị hành nhiều, giờ chúng con được thế là tốt lắm rồi chăng?

Chúng con thật khó hiểu sao mẹ không vun đắp cho hạnh phúc của chúng con, cũng chính là hạnh phúc của con cháu mẹ và của cả mẹ đấy chứ. Cứ phải chia lìa để con chúng con không có bố mới là báo hiếu sao? Mong các mẹ hãy đặt địa vị vào chúng con mà vun đắp cho con trai, cho cháu được hạnh phúc. Chúng con sẽ biết ơn mẹ hơn đã sinh ra cho con người chồng tuyệt vời, cảm ơn mẹ đã vun đắp cho hạnh phúc của chúng con để con và cháu được như ngày hôm nay. Ước mơ của con nhỏ nhoi nhưng chắc quá xa vời, mong các mẹ hãy một lần lắng nghe tâm sự của chúng con.

Chúc các bà, các mẹ, các chị luôn tìm được sự bình an trong mái ấm hạnh phúc của mình.
 

 

Tôi thất vọng vì cách sống không thật lòng của mẹ chồng

Lúc mới làm dâu tôi cũng đã thầm mừng vì may mắn có mẹ chồng dễ chịu, niềm nở, tốt bụng. Trước đây, bà tỏ ra rất quan tâm chăm sóc tôi và tôi đã thấy rất hạnh phúc. Thời gian sau tôi mới ngã ngửa ra khi vô tình nghe bà tâm sự với người khác về mình. (Thanh)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: thanh thanh
Sent: Tuesday, December 14, 2010 3:44 PM

Chào bạn Hân!

Đọc tâm sự của bạn, tôi thấy rất thông cảm vì từng trong tình cảnh tương tự như bạn. Tuy nhiên, điều thiệt thòi cho bạn đấy là không có chồng thường xuyên ở bên để anh ấy giúp hạn chế ảnh hưởng của bà đến cuộc sống của bạn. Bạn có nói chồng bạn làm ra kinh tế, tại sao các bạn không mua nhà ở riêng? Tôi nghĩ chỉ cần ở riêng ra, ít va chạm hàng ngày thì quan hệ mẹ chồng con dâu sẽ tốt hơn rất nhiều.

Cũng chẳng vui vẻ gì khi mang chuyện nhà ra kể, nhưng vì đọc được câu chuyện của bạn nên tôi cũng muốn tâm sự chuyện của mình. Tôi nói bạn thiệt thòi vì không có chồng ở bên không có nghĩa là tôi có thể chia sẻ được với chồng mình đâu, ngược lại vì thấy anh ấy thường hay mệt mỏi vì công việc nên không muốn nghe những chuyện không vui trong nhà. Hơn nữa anh cũng chẳng thích thú gì khi nghe những chuyện không hay về mẹ, cho nên tôi cũng đã luôn phải ôm nỗi ấm ức trong lòng mà không thể nói ra.

Thế nhưng chính mẹ anh ấy luôn là người kêu ca kể “tội” con dâu với con trai và do vậy mà anh ấy biết một số chuyện. Dù sao tôi cũng có may mắn đấy là chồng tôi khá công bằng, không thiên vị ai cả mà cũng thường phân tích xem ai đúng ai sai. Cũng phải nói thêm rằng chồng tôi có tính cách độc lập và không chịu ảnh hưởng của ai, nên bà không thể dùng áp lực của người mẹ để ép chồng tôi làm điều anh thấy không đúng.

Làm dâu được một thời gian, tôi mới nhận ra rằng bà sống rất không thật với tình cảm của mình. Hàng ngày bà dành hầu hết thời gian của mình ra ngoài giao du, về nhà thì xem băng đĩa và ngủ. Điều này tôi cũng không có gì để phàn nàn, vì tự thấy bản thân không làm gì được cho bà, nên không dám đòi hỏi bà dành thời gian cho con mình.

Nhưng trước mặt chồng tôi và người khác thì bà lại kể như là bà trông nom và quan tâm các cháu rất nhiều. Lúc vợ chồng tôi không có nhà thì các con tôi đều do một tay người giúp việc chăm sóc. Ở cùng nhà nhưng bà không biết các cháu ăn cái gì, mặc bỉm thế nào, thế nhưng hễ có chúng tôi hoặc có người hàng xóm nào đến chơi là bà “vồ” lấy cháu mà hôn nựng và kể lể chăm sóc chúng nó ra sao.

Bà cho cháu một ít hoa quả hay ngay cả thức ăn sống thì thay vì để tủ lạnh hoặc mang vào phòng cháu ở ngay tầng dưới để người giúp việc cho cháu ăn, bà lại mang lên tận phòng ngủ vợ chồng tôi và đặt trước mặt chồng tôi mới được. Hoặc nếu chồng tôi đi vắng thì bà gọi điện để thông báo là đã cho những gì. Thi thoảng bà mới đi đón cháu ở trường cách mấy dãy nhà nhưng bà luôn có cách thông báo khéo để chồng tôi biết là hôm đó bà đi đón.

Những sự thể hiện đó diễn ra nhiều lần và làm cho ấn tượng tốt ban đầu của tôi về bà thay đổi dần. Quả thật cũng có một thời gian ngắn khi tôi vừa sinh cháu, bà có giúp chúng tôi việc gia đình, nhưng sau bà mang chuyện đó ra nói với người khác rất nhiều lần như một sự kể công đối với con dâu, làm tôi thấy rất ngại. Tuy nhiên nếu chỉ có thế thôi thì cuộc sống của tôi đã chẳng bị ảnh hưởng gì nhiều.

Tôi tự thấy mình không phải là người nói nhiều, nói không hỗn láo hay ám chỉ gì, tuy nhiên mỗi câu tôi nói ra vẫn thường hay bị bà hiểu hay cố tình hiểu theo cách khác. Và từ đó mang ra phân tích mổ xẻ, nhẹ thì bà thì thầm với các chị em của chồng, nặng thì kể với tất cả họ hàng bạn bè và dĩ nhiên cả chồng tôi. Sự không thật của bà còn thể hiện ở chỗ bên ngoài bà luôn tỏ ra dịu dàng, ân cần, niềm nở cho dù với người bà ghét.

Tuy nhiên ngay khi không có người đó thì bà nói những điều không hay về người đó với người khác. Lúc mới làm dâu tôi cũng đã thầm mừng vì may mắn có mẹ chồng dễ chịu, niềm nở, tốt bụng. Trước đây, trước mặt hai vợ chồng tôi, bà tỏ ra rất quan tâm chăm sóc tôi và tôi đã thấy rất hạnh phúc. Thời gian sau tôi mới ngã ngửa ra khi vô tình nghe bà tâm sự với người khác về mình, không biết nói gì để diễn tả sự bất ngờ và thất vọng đó.

Trước mặt chồng tôi thì bà hỏi “vợ con đã ăn chưa, vợ con dạo này gầy thế?” nhưng với người khác thì “con vợ nó, con mẹ chúng nó…”, vài lần tôi nghe được mà thấy đắng lòng. Theo bà, tôi luôn là nguyên nhân của bất kỳ chuyện gì không thuận trong nhà, hễ có chuyện gì là lại “tại con vợ nó xông đất đầu năm đây mà”. Ở cùng nhà nên giữa bà và chính chồng tôi cũng có khi không hoà thuận, mỗi lần như vậy là bà trút tất cả sự căm ghét vào tôi và kể với mọi người là “con vợ nó xui đấy”.

Khi các cháu khỏe thì bà bảo “nhờ tôi đi cầu kinh niệm Phật mà được thế này đấy”, khi cháu ốm thì “tại con mẹ nó không biết đường chăm”. Bà cũng xuất thân từ quê nhưng luôn tự hào mình là người thành phố và chê tôi ở quê ra, rồi hay kể chuyện bóng gió cô này cô kia ở quê lấy chồng thành phố chỉ vì cái nhà và cái hộ khẩu. Cho dù tôi không phụ thuộc chồng tôi về tài chính nhưng bà luôn coi thường tôi và còn bịa đặt rằng “nó chẳng yêu thương gì thằng con tôi, chỉ bòn rút tiền rồi bỏ con tôi thôi”.

Hình như bà cho tôi là gái bao hay sao mà bòn rút tiền của người này rồi lại bỏ đi cặp người khác, trong khi chúng tôi kết hôn bao nhiêu năm và đã có mấy đứa con rồi. Trong các cuộc nói chuyện của bà với họ hàng, bạn bè thì chủ đề không chỉ có một mình tôi mà mỗi một đặc điểm hình thức của bố mẹ, anh em tôi cũng đều bị mang ra mổ xẻ.

Trước đây tôi cũng muốn làm vui lòng bà và thỉnh thoảng biếu bà những món quà lúc nhỏ lúc to theo khả năng của chính mình. Khi nhận bà cũng vui vẻ nhưng rồi sau đó bà mang ra so sánh với những món quà giá trị hơn của các anh em khác trong gia đình. Bà nêu ra món nhỏ nhất tôi đã tặng để miệt thị tôi, còn món lớn hơn thì bà nói “nó mua nhưng thằng con tôi trả tiền, chứ con đó thì mua gì cho tôi”.

Tôi cay đắng vì thấy một chút thiện chí của mình cũng trở thành đối tượng để chế giễu. Những chuyện này tôi đã không thể nào nói được với chồng, cũng vì sợ rằng anh ấy không tin mà còn có thể nghĩ tôi chia rẽ tình cảm mẹ con. Mẹ chồng tôi rất khéo nên không bộc lộ sự khó tính ra cho mọi người biết mà luôn làm như mình là nạn nhân của con dâu vậy.

Tôi có vài lần vô tình được nghe bà kể tội tôi với chồng tôi hoặc với họ hàng của chồng, giọng kể vô cùng đáng thương tuy nhiên sự thật bị phóng đại hoặc bóp méo đi hoàn toàn. Và nếu chồng tôi không nghe theo bà thì bà đổi từ kể lể thảm thiết ra quát mắng to tiếng, kêu chồng tôi là “đồ bất hiếu” và liên tục gọi điện trong giờ làm việc bắt chồng tôi phải về “dạy vợ” trong khi anh ấy đang phải giải quyết công việc rất căng thẳng ở cơ quan.

Chồng tôi lúc đầu còn dành thời gian để phân tích, giảng hoà, sau dần mệt mỏi và không muốn nghe ai cả nên tôi cũng không thường xuyên thanh minh được. Tôi lại rất kém trong việc nói năng diễn đạt nên cũng không nói cho anh ấy hiểu cặn kẽ từng chuyện. Về cơ bản thì tôi biết chồng tôi không nghĩ tôi là người như mẹ anh ấy nói, nhưng rõ ràng những chuyện đó vẫn ảnh hưởng không nhiều thì ít đến hạnh phúc của chúng tôi.

Mọi chuyện chỉ được giải quyết khi chúng tôi mua được một căn nhà riêng, cuộc sống của chúng tôi thoải mái lên rất nhiều dù mua nhà còn phải nợ một khoản lớn. Quan hệ giữa mẹ chồng và tôi đã được cải thiện phần nào nhưng không biết bao giờ khoảng cách giữa mẹ chồng nàng dâu mới mất đi hoàn toàn được.

Thanh Thanh
 

 

Tôi đã sống trong 'địa ngục trần gian'

Gần 20 năm trước, ở tuổi đôi mươi, mình về làm dâu, không may bước vào "địa ngục của trần gian". Nhưng địa ngục có khi còn đỡ đau khổ hơn cảnh mình phải chịu đựng. Mình từng lấy dao lam rạch tay tự tử, nhưng vì nhát quá, sợ đau quá, cắt không đủ sâu để đứt động mạch. (Huong)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Huong Pham
Sent: Tuesday, December 14, 2010 3:48 PM

Kính gửi quý tòa soạn!

Mình rất hay đọc mục Tâm sự, nhưng chưa bao giờ gửi thư bày tỏ ý kiến, nhưng khi đọc đến bài viết về mẹ chồng của bạn Hân, mình nhớ lại dĩ vãng kinh khủng của mình gần 20 năm trước. Ngày xưa, mình bước về làm dâu trong một gia đình giàu có, ở tuổi đôi mươi, mình non nớt lắm, không may mình đã bước vào "địa ngục của trần gian".

Mình thấy có nhiều bạn góp ý nói rằng bạn Hân chưa biết làm dâu hoặc khuyên Hân nên nín nhịn, các bạn đó đã trải qua những ngày bị khinh bỉ, sỉ nhục như vậy chưa? Tinh thần của một người phụ nữ có thể cứng rắn, gang thép đến mức độ nào để phải chịu đựng liên tục ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm? Có những người mẹ chồng rất quá quắt, họ làm mọi cách để nghiền nát người khác mà bất chấp hậu quả, kể cả khi đó, người liên đới nhận lấy đau khổ chính là con trai và cháu nội của họ.

Sống trong gia đình chồng cực kỳ giàu có, lúc đó vào đầu năm 1990, gia đình luôn có 3 người giúp việc, máy giặt thì có 2 cái, nhưng bà luôn bắt mình phải tự tay làm, giặt đồ của cá nhân của chồng con hoặc chăn màn, mền gối. Người giúp việc được bà ra lệnh không cho giúp mình bất cứ việc gì. Về ăn uống thì bà cứ bắt mình phải ăn chung những thứ với người làm, đồ ăn dư thừa của những bữa ăn trước.

Nhưng tất cả những khổ sở vật chất đó, tuy rằng bên ngoài nhìn vào ai cũng tưởng mình sung sướng vì làm dâu gia đình giàu có, không làm mình khốn khổ. Mà là những lời miệt thị của bà về mình, về gia đình mình, về cha mẹ mình, mới khiến mình ám ảnh từng đêm. Gia đình mình là gốc trí thức tư sản, tất cả anh chị em trong gia đình đều học rất giỏi, chị mình là bác sĩ, anh trai là giảng viên ĐH Bách khoa TP HCM.

Nhưng ở thời bao cấp, ai lúc đó cũng khổ, rất ít người được như gia đình bà, nhờ buôn bán phế liệu nên rất giàu, nhưng rất ít học. Chồng mình khá nhu nhược, hơn nữa lúc đó đồng lương của anh cũng không khá nên hoàn toàn phụ thuộc kinh tế vào ba mẹ chồng, vì vậy bà cho rằng bà có quyền sinh sát trong tay. Khi mình lấy anh, mình rất trẻ, mới chỉ 20 tuổi, đang học dở dang thì gia đình anh hối thúc cưới vì anh là con trai trưởng đã 30 tuổi rồi.

Mình vì anh bỏ dở việc học, để làm hài lòng gia đình chồng là sinh cho họ cháu trai nối dõi. Tiếc thay, con trai mình ra đời cũng không làm thay đổi tình hình, quý cháu nội nhưng vẫn coi mình như đồ bỏ. Đôi lúc, mình thấy mình giống như người đẻ thuê vậy. Không chỉ là mẹ chồng, hai nàng em chồng cũng vào cuộc, ngày nào đối với mình cũng giống như địa ngục.

Khi những lời xúc phạm như đồ chó, nhà mày nghèo mà còn làm bộ, cha mẹ mày không biết dạy mày sao... vẫn chưa đủ làm mình ngã gục, thì bà vu cáo là mình ăn cắp. Bà lục lọi đồ đạc riêng của mình, thấy mình có chút tiền (lúc đó là 800 nghìn đồng) để dành, bà làm ầm lên là mình ăn cắp của gia đình bà, mặc dù chồng mình cố gắng thuyết phục rằng chính anh đã đưa cho mình để mình có khoản tiền phòng thân cá nhân.

Bà chẳng những không tin mà còn cho rằng anh nghe lời mình, bao che mình với những lời lẽ hết sức thô tục mà từ nhỏ đến lớn, trong gia đình, trong trường lớp, mình chưa từng nghe qua. Bà xúi chồng bỏ mình, bảo rằng "bỏ con này, tao sẽ cưới cho mày 10 con vợ khác", các em chồng thì sợ chồng mình sẽ giành giật gia tài nên càng công kích. Mình như con thú bị vây bởi hàng ngàn mũi tên cứ ngoáy sâu làm mình tổn thương rách nát tâm hồn.

Chồng mình cũng không phải là người đàn ông bản lĩnh để che chở cho mình. Với anh, chỉ có một câu duy nhất anh nói với mình trong suốt thời gian 5 năm làm chồng vợ, 5 năm mình làm dâu là "em vì anh mà chịu đựng đi". Nhưng sức chịu đựng của mỗi người đều có giới hạn. Mình đã chịu đựng đến mức, mỗi sáng khi thức dậy, mình đều ao ước phải chi mình chết đi cho rồi.

Địa ngục âm ty có khi còn đỡ đau khổ hơn cảnh mình đang phải chịu đựng. Mình cũng từng lấy dao lam rạch tay để tự tử, nhưng vì mình nhát quá, mình sợ đau quá, cắt không đủ sâu để đứt động mạch nên chồng mình đã có cơ hội cứu mình. Sau lần đó, mình quyết định chia tay.

Bây giờ, khi đã chia tay được 14 năm, mình đã rất thành đạt. Mình đi học lại, đi làm và có được địa vị rất tốt. Mình có 2 căn nhà, lương mình mấy ngàn đô mỗi tháng, mình đi công tác nước ngoài liên tục. Nhìn lại, gia đình chồng cũ giờ sa sút, phải ở nhà thuê, các em anh ấy thì khi giàu không lo học hành, bây giờ lấy chồng rất khổ sở hoặc chỉ ở nhà chăm con. Chồng cũ mình bây giờ vẫn ở vậy, không lấy ai cả và cho đến bây giờ vẫn còn thương mình nhiều lắm.

Nhưng nghĩ lại, mình vẫn thấy quyết định chia tay là đúng đắn, nhờ vậy mình mới có cuộc sống thật sự tự tin, hạnh phúc và hoàn mỹ hiện nay. Chỉ có chồng cũ và con mình thì mất mát, nhưng mà mình cũng cố gắng xoa dịu và chăm lo hết khả năng của mình để làm những gì tốt nhất cho con trai. Cho đến bây giờ, thi thoảng mình vẫn nằm mơ thấy ác mộng về mẹ chồng, về gia đình chồng. Mình từng đi khám bác sĩ điều trị tâm lý để thoát khỏi cơn ám ảnh đó.

Mình nghĩ là phụ nữ, khi chọn chồng thì mình rút ra một kinh nghiệm mình không chọn chồng giàu có, đẹp trai mà mong muốn sống với một người đàn ông bản lĩnh, người chồng có bản lĩnh sẽ đủ hiểu biết để dàn xếp và xoa dịu những mâu thuẫn nếu có, đừng bao giờ đem vợ ra làm vật hy sinh. Sống với nhau mà bắt vợ chịu đựng thì không bao giờ lâu dài, và cuộc sống sẽ mất đi ý nghĩa chính của nó là hạnh phúc.

Sau này, chồng cũ thú nhận với mình rằng trước đây, anh đã cư xử sai với mình, vì vậy nên đã mất vợ. Mình cũng đồng ý và nghĩ thêm rằng, ở đời bất cứ cái gì đều có cái giá của nó, đã sai thì phải trả giá, và có những cái giá phải trả là rất đắt. Chỉ hy vọng rằng sau này thế hệ của mình, khi làm cha mẹ, thì nên hết lòng thương yêu con cái, vì hạnh phúc của chúng chính là hạnh phúc của mình, mà tránh đi những nỗi đau không đáng có.

Tuy nhiên, cách hành xử của mỗi con người đều phụ thuộc rất nhiều yếu tố: nền tảng gia đình, tri thức, lương tâm... Cho nên theo mình nếu bà mẹ chồng nào đó đã cư xử kinh hoàng như vậy thì xác suất thay đổi là rất nhỏ. Vậy mình chỉ nên hy vọng cải thiện tình hình bằng chính ông chồng mình thôi: ra riêng, tránh va chạm, người chồng yêu cầu cả mẹ và vợ phải tôn trọng lẫn nhau, tránh động chạm đến gia đình hai phía.

Còn nếu ông chồng nhu nhược không thể làm gì được thì xin thưa, bạn nên ly hôn sớm, càng sớm càng tốt. Đừng để như mình, nhìn về dĩ vãng mà thầm tiếc "Phải chi mình đừng cố gắng, thì mình đã không đánh mất 5 năm tuổi thanh xuân, thì con mình không ra đời và mình đã không làm khổ con vì lỗi lầm của người lớn".

Mình xin được chia sẻ chút niềm riêng, mình rất đồng cảm với những bạn nữ đã và đang chịu khổ đau cho kiếp làm dâu. Chúc các bạn dũng cảm khẳng định bản thân và thoát khỏi cảnh địa ngục. Nên nhớ, nếu chồng bạn không quan tâm gì đến sức khỏe, tâm trạng và tinh thần của bạn và có hành động để bảo vệ bạn thì anh ta cũng không đáng để bạn phải hy sinh và chịu đựng suốt đời.
 

 

Hân hãy bỏ ngoài tai mọi chuyện để chăm con cho tốt

Em cứ coi những chuyện trái tai gai mắt là những việc không phải của mình, ai nói gì cũng được. Kể cả khi xung quanh em là một đống hỗn độn, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng cũng không sao cả, đây không phải lúc để dàn xếp "hoà bình thế giới". (Huong)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: huong
Sent: Tuesday, December 14, 2010 12:12 PM

Chị rất hiểu cảm giác của em. Người phụ nữ khi sinh con và nuôi con nhỏ bị áp lực rất lớn, nhất là khi không nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ mà mình mong muốn từ chồng và những người thân. Theo kinh nghiệm của chị, em cố gắng dẹp tất cả mọi chuyện sang một bên, lúc này không có gì quan trọng bằng sức khoẻ của em và con em.

Em có tâm trạng thoải mái mới tạo nhiều sữa cho em bé bú và tránh những sai lầm đáng tiếc như khi em bé khóc quấy, mình không kiềm chế được mà làm em bé đau. Em cứ coi những chuyện trái tai gai mắt là những việc không phải của mình, ai nói gì cũng được. Kể cả khi xung quanh em là một đống hỗn độn, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng cũng không sao cả, đây không phải lúc để dàn xếp "hoà bình thế giới".

Việc em cần làm lúc này là xác định một cách thật bình thản cái gì mình cần và điều gì làm mình thấy thoải mái. Em thử tham khảo xem nhé: Cái mình cần là một người giúp việc lo ăn uống cho em, phụ giúp em chăm bé, trông bé lúc em cần đi ra ngoài, chị thấy em cũng có cô giúp việc khá tốt tính rồi.

Điều làm mình thoải mái tắm nước nóng (rất thư giãn đấy), xem vô tuyến để biết thế giới còn nhiều chuyện lắm chứ chuyện của mình đã là gì, ngủ khi thật sự thoải mái, đi ra ngoài ăn hoặc tự đi chợ và nấu món gì đó mình thích. Nếu em muốn về đằng ngoại ở thì cứ nói với chồng để chồng xin phép bố mẹ chồng.

Theo những gì em viết chị thấy chồng em cũng rất thương vợ con, có thể chưa được khéo thôi, đàn ông mà, còn mẹ chồng em cũng có vẻ nghe lời con trai. Theo kinh nghiệm của chị, các bà mẹ chồng thường thấy phiền phức khi đứa bé còn nhỏ. Nhưng khi bé đã cứng cáp hơn một chút và đã biết chơi đùa thì các bà rất thích chơi với cháu, thậm chí sẵn sàng nhịn con dâu để được gần cháu nhiều hơn.

Chị cũng lưu ý em đừng để bất cứ điều gì phiền lòng mà xích mích với chồng. Vì thực ra em đang trong giai đoạn rất stress và rất dễ gây áp lực không đáng có cho chồng em. Nếu chồng em không hiểu vợ thì chuyện giải tán rất dễ xảy ra. Ngược lại, nếu em luôn tỏ ra rộng lượng với mẹ chồng thì chồng em sẽ đứng về phía em trong mọi chuyện, điều đó quan trọng lắm em à.

Chúc em luôn vui vẻ hạnh phúc.

 

Rớt nước mắt khi đọc tâm sự của Hân

Bản thân tôi cũng là phụ nữ vừa sinh em bé, tôi cũng có những cảm xúc cô đơn, buồn tủi khi phải sống ở nhà chồng trong thời gian ở cữ. Nhưng những gì tôi chịu đựng thì không kinh khủng như chị.
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: pr marketing
Sent: Tuesday, December 14, 2010 10:59 AM

Gửi chị Hân!

Đọc bài của chị, tôi thực sự cảm thông và thương chị. Tôi đã rớt nước mắt khi cứ đọc đi đọc lại những tình huống mà chị gặp phải sau khi sinh em bé. Bản thân tôi cũng là phụ nữ vừa sinh em bé, tôi cũng có những cảm xúc cô đơn, buồn tủi khi phải sống ở nhà chồng trong thời gian ở cữ. Nhưng những gì tôi chịu đựng thì không kinh khủng như chị. Mẹ chồng tôi chăm sóc tôi rất kỹ, em bé của tôi cũng ngoan không quấy khóc, bạn bè cũng đến thăm thường xuyên.

Tôi vẫn lên mạng hàng ngày để giải tỏa nỗi buồn, nhưng vì những thay đổi sau khi sinh vẫn khiến tôi khó chịu, bực bội và cảm thấy bị ức chế. Do vậy, em bé chưa đầy 3 tháng, tôi đã nói chuyện với chồng cho tôi về bên nhà ngoại. Nhà ngoại ở xa gần 500 km nên chồng tôi không đồng ý sợ đi xa thế em bé không chịu được, nhưng tôi rất kiên quyết.

Tôi nói "Em không muốn trải qua thời gian này một cách khó khăn để rồi sau này mất hết tình yêu và phải sống với nhau vì trách nhiệm con cái. Vì dù gì đây cũng là nhà chồng, mẹ chồng không thể như mẹ ruột được". Vì thế nên chồng tôi đồng ý cho tôi về bên ngoại sống một thời gian trong cữ.

Tinh thần tôi thoải mái ngay lập tức vì được về gia đình mình, về với những gì thân thương quen thuộc, sống không cần phải ngó trước ngó sau, không cần phải lựa lời ăn tiếng nói khi giao tiếp. Huống hồ là chị vừa sinh em bé xong, mẹ chồng lại cay độc như thế, thì với một người bình thường đã không thể chịu đựng nổi, huống hồ là phụ nữ sau sinh.

Nó sẽ làm cho chị dễ trầm cảm, stress, dẫn đến những hệ lụy đáng tiếc như mất sữa cho con bú, tinh thần không thoải mái, tình cảm với nhà chồng xấu đi, tình yêu với chồng cũng giảm đi, và đặc biệt nó sẽ để lại trong lòng chị một vết thương sâu sắc khó phai mờ. Theo tôi, chị nên bàn với chồng để về bên ngoại sống, vì chồng chị đang ở xa, chứ nếu chồng chị ở gần thì nên xin ra ở riêng, để tránh sự va chạm với mẹ chồng.

Nếu để tình trạng này kéo dài thì chị càng ngày càng căm ghét mẹ chồng, dẫn đến không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng. Con chị lớn lên sẽ phát triển tính cách không tốt, vì mẹ chồng ghét dâu sẽ đâm ra ghét cháu, sẽ có thái độ phân biệt với cháu, nói nhiều điều làm tổn thương con trẻ.

Tôi dẫn ra đây một ví dụ có thật về chuyện mẹ chồng ghét nàng dâu, nên ghét cháu. Trong một buổi cúng, tất cả cháu tập trung để bà chia đồ ăn. Bà chia cho tất cả các cháu, còn cháu bà ghét thì bà ngó lơ, giống như nó đang không xuất hiện ở trước mặt bà. Cháu khóc chạy về mách mẹ, mẹ là dâu, chỉ biết ôm con mà khóc.

Cho nên, tôi nghĩ tình cảnh của chị là ở mức báo động đỏ, vì vậy cần phải chấm dứt để bước qua một môi trường sống mới trong lành hơn thì mới có cơ hội là sau này mẹ chồng nàng dâu, hai gia đình xui gia còn gặp mặt nhau trên tính chất xã giao, dĩ nhiên không thể thân mật sau bao chuyện xảy ra. Còn nếu chồng chị không đồng ý, chị vẫn cương quyết xin về bên ngoại sống trong thời gian chồng không ở nhà, khi nào chồng ở nhà thì chị lại về sống cùng.

Sống ở nhà chồng mà có chồng bên cạnh, chị sẽ đỡ tủi thân hơn vì dù gì cũng có người chia sẻ, yêu thương, và đặc biệt là có người để chị nói chuyện (nhu cầu giao tiếp rất quan trọng với con người để giải tỏa stress). Chứ sống mà cứ bị mẹ chồng đay nghiến, móc xỉa như vậy, không thể chịu nổi đâu chị à.

Cho dù chị có nhịn đến mức độ nào, mẹ chồng đã không thích thì dù chị có ngoan hiền đến mấy cũng không hài lòng được. Nói lại thì sẽ cho là hỗn láo, không nói sẽ cho là coi thường, tốt nhất là cái gì cũng dạ cho xong chuyện, nghe lỗ tai này lọt lỗ tai kia. Chị đừng suy nghĩ nhiều, tội em bé lắm.

Vài dòng chia sẻ với chị, hy vọng chị sẽ vượt qua thời gian này. Mặc dù rất khó khăn, nhưng chị hãy cố đấu tranh để được về bên ngoại sống khi không có chồng bên cạnh. Đừng để mình phải sống một cuộc sống kinh khủng như thế, đừng để em bé sống trong bầu không khí "nhiễm độc" như vậy, bé sau này sẽ có cái nhìn không tốt về bà nội của cháu, điều đó dĩ nhiên chị không muốn, vì chuyện là chuyện của người lớn mà.

 

Tôi ly hôn vì bị cả gia đình chồng đối xử tệ bạc

Vài ngày sau tôi quay lại lấy ít đồ còn bỏ quên, thì anh bảo để anh lên lấy, nhà này không còn là nhà tôi nữa, tôi không được tự tiện. Ba mẹ tôi gọi anh về nói chuyện, anh không thèm bắt máy. Đến lúc mời được anh, anh sang với thái độ rất dửng dưng, xưng hô trống không với ba mẹ tôi. (Phương)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: phuong
Sent: Tuesday, December 14, 2010 10:09 AM

Gửi chị Hân!

Chị còn có ba chồng, hàng xóm và chồng ở bên cạnh, chứ như tôi cách đây một năm, chắc là chị càng không chịu nổi. Tôi cũng xinh xắn, giỏi giang, được nhiều người theo đuổi từ lúc còn là học sinh cấp 3, anh cũng là một trong số đó, anh là người chăm lo và "chịu khó" theo đuổi tôi nhất. Sau hơn 10 năm, tôi cũng trở thành vợ anh trước sự chứng kiến của hai bên gia đình và những người thân bằng một đám cưới lớn. Chúng tôi hạnh phúc và yêu nhau lắm.

Chúng tôi chưa đủ điều kiện ra riêng nên sống cùng gia đình chồng. Do chồng xin nghỉ làm trước cưới một tuần, lại đang dịp cuối năm, anh thất nghiệp nhiều tháng liền. Vừa cưới xong tôi phải đi làm, đi công tác ngay. Mỗi ngày sau giờ làm tôi phải nhanh chân chạy về đi chợ, nấu cơm chiều. Tôi vừa về nhà chồng là mẹ anh cho người làm nghỉ ngay, tôi thôi đi làm để lo chuyện nhà, lo cơm nước cho nhà chồng. Tôi quá sai lầm phải không?

Cả ngày tôi ở nhà, đối diện với ba anh, đã nghỉ hưu. Tôi thường xuyên bị ba anh nói bóng gió, vì ba anh ghét con dâu miền Nam, ba anh luôn đợi anh về để kể tội tôi. Những món ăn tôi nấu, ba anh luôn chê bai và gần như là không đụng đũa. Anh làm IT nên thường thức đêm, do đó mà anh gầy, gầy từ bé tới giờ, thế mà mẹ anh thường chép miệng.

Một hôm bà gọi vợ chồng tôi, nói hai đứa đừng quan hệ nhiều quá, phải giữ sức cho anh. Bà hỏi vợ chồng tôi dùng biện pháp gì để ngừa thai, chúng tôi lí nhí là dùng bao. Bà la làng, nói dùng bao thì con trai bà sẽ bị ức chế, bà ra lệnh cho tôi phải đi đặt vòng. Tôi hỏi mẹ tôi, mẹ tôi nói, đàn bà chưa có con, đặt vòng sẽ nguy hiểm sức khỏe và khả năng sinh con sau này.

Cưới hơn một năm, chúng tôi quyết định có con, ba mẹ anh gọi đến khuyên can, nhưng chúng tôi vẫn đi bệnh viện chích ngừa để chuẩn bị. Ba anh thấy thế, gọi anh ra ngoài, cha con nhậu một tí để tâm sự chuyện đàn ông. Sau buổi nhậu về, anh buồn hẳn, tôi hỏi mãi anh mới nói, "ba nói nếu mình có con, ba sẽ bị khắc chết, nếu không muốn ba chết, thì không được có con", trời đất như quay cuồng với tôi.

Tôi muốn ra riêng, ba mẹ anh dứt khoát không cho anh đi đâu hết, ba mẹ anh cố chia rẽ chúng tôi. Chồng tôi thì như tảng đá mòn, cả hai chúng tôi đều căng thẳng và áp lực mỗi khi bước về nhà, tôi sụt cân trầm trọng. Giọt nước tràn ly là lần tôi đi công tác về, mệt mỏi vì say xe. Anh không chịu đi đón, bắt anh đón thì anh cho tôi chờ mỏi mòn. Về đến nhà chưa kịp cất túi, tôi phải lao vào nấu cơm chiều, nấu xong phải đi mời hết thẩy nhà chồng xuống ăn cơm và lủi thủi xách túi lên phòng cất.

Vào phòng thì anh đang chơi game hay chat chit gì đó, khuôn mặt rất vui vẻ, nước mắt tôi tuôn dòng. Anh ghé mắt dòm rồi xách chiếc máy tính đi xuống nhà dưới tiếp tục chơi game. Tôi quyết định chia tay với anh, ba mẹ anh ủng hộ ngay, vì lúc cưới cho tới lúc chia tay, tôi và anh vẫn chưa làm đăng ký kết hôn. Có lần ba mẹ tôi ép phải đi làm giấy tờ thì anh về nhà xin mẹ anh đưa hộ khẩu, ba mẹ anh nhất định không đưa. Ba mẹ anh bắt tôi phải ghi giấy cam kết, để sau này anh có vợ khác, tôi không "lằng nhằng".

Mẹ chồng bắt tôi liệt kê những thứ tôi đem đi, đồ đạc của tôi, tự tôi đóng thùng và mang vác từ lầu 3 ra xe, còn cả nhà anh vẫn ngồi xem tivi, cười nói. Vài ngày sau tôi quay lại lấy ít đồ còn bỏ quên, thì anh bảo để anh lên lấy, nhà này không còn là nhà tôi nữa, tôi không được tự tiện. Ba mẹ tôi gọi anh về nói chuyện, anh không thèm bắt máy. Đến lúc mời được anh, anh sang với thái độ rất dửng dưng, xưng hô trống không với ba mẹ tôi, lại tỏ thái độ bất cần, mẹ tôi bật khóc với thái độ của anh.

Tôi còn yêu anh nhiều, nên muốn hàn gắn, làm đàn bà thật quá dại khờ, trái tim luôn để nhầm chỗ. Có một lần anh say, đến tìm tôi, anh ôm tôi và nói yêu tôi nhiều, anh sẽ giúp tôi quay lại. Anh mời bạn bè sang nhà anh ăn uống, anh dẫn tôi về. Trước mặt bạn bè anh, ba mẹ anh cương quyết đuổi tôi về. Ngay ngày hôm sau, anh quay trở lại thái độ lạnh lùng với tôi. Thậm chí, anh bỏ số điện thoại tôi vào black list của anh.

Tôi chới với không hiểu tình cảm của anh sao mà nhanh thay đổi quá. Tôi cố gắng quên anh, nhưng vẫn điên loạn đau đớn vì nhung nhớ. Có lúc tôi còn nghĩ dại, không thiết sống nữa. Về lại nhà ba mẹ mà không lúc nào tôi nở được nụ cười, cứ đau đớn khóc mỗi đêm. Vài tháng sau, tôi nghe đám bạn báo lại là anh có bạn gái, là cô gái làm cùng anh, và họ đã quen nhau trước khi anh chia tay với tôi.

Tôi thẫn thờ, vẫn chưa biết mình đã làm gì sai. Thời gian đó quả là bĩ cực với tôi và gia đình tôi. Nhưng tôi cũng đã kiên quyết phải quên anh, quên đi sự tàn nhẫn của gia đình anh để tiếp tục cuộc sống của mình. Tôi sống khép kín và dè dặt, nỗi đau vẫn còn đó, rất lớn, nhưng tinh thần tôi đã thoải mái hơn nhiều.

Tôi không dám khuyên chị Hân điều gì, nhưng với gia đình chồng tàn nhẫn và không xem trọng con gái người khác như vậy, thêm người chồng nhu nhược, chắc chắn chị không thể nào hạnh phúc, và điều đó sẽ ảnh hưởng đến tâm lý con cái chị sau này. Nhiều khi, rứt ruột đau một lần để có được sự thanh thản mà sống tiếp chị ạ.
 

 

Hân hãy chai lỳ với câu nói cay nghiệt của mẹ chồng

Chị hãy tập trung vào sự nghiệp nuôi dạy đứa con còn thơ và chăm sóc cho chồng chị. Chị đừng để những gì tầm thường ảnh hưởng đến thiên chức làm mẹ, dạy dỗ, hướng đạo cho con mình nha chị. (Sơn)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: dinh thanh son sonny
Sent: Tuesday, December 14, 2010 10:56 PM

Chào chị Hân!

Đọc bài viết của chị, em thấy thật thương cảm vô cùng. Nếu những gì chị tâm sự là đúng sự thật thì đây quả là một thử thách lớn chị phải vượt qua. Em rất ủng hộ lời khuyên của chị Nguyên Hạnh "Còn rất nhiều điều có thể xảy ra nữa mà theo mình nghĩ, bạn chỉ cần nghe chứ không nhất thiết phải nhất nhất làm theo".

Thực ra, theo như những gì chị đã kể, có thể thấy mẹ chồng chị sẽ rất khó là một người để chị có thể 'mạnh dạn tâm sự, chia sẻ những suy nghĩ của chị và những gì đang diễn ra để cả hai cùng tìm cách tháo gỡ', cho dù chị có cố gắng đi chăng nữa. Tại sao? Em xin phép trình bày một số điểm chính sau đây:

Bà tuy đi chùa nhiều, nhưng không thấm nhuần được tư tưởng, đạo đức sâu xa của nhà Phật, xuất thân từ tầng lớp bình thường mà lại khinh bạc người khác. Bà thích danh hơn là bản chất. Bà hay cho mình là đúng nhất (em thấy được bà như hình tượng "một người đàn ông" gia trưởng tiêu cực qua bài viết của chị), mà không suy xét lý để hành xử; lời nói và hành động mâu thuẫn nhau, coi cái tôi mình là hơn hết, chứ không có lòng thương cảm, vị tha với người ngoài. Ai tinh ý một chút đều thấy rõ trong bài viết của chị Hân, nên em xin phép không nói nhiều thêm.

Xét trên những điều trên thì có thể thấy mẹ chồng chị như thế là trong bản chất rồi. Tất nhiên có những người phụ nữ cả cuộc đời vất vả vì chồng con, tuy mồm miệng có cay nghiệt, nhưng tận đáy lòng, hành động và bản chất của họ thì tốt. Tiếc là mẹ chồng chị không thuộc vào thành phần này rồi, và do đó để cảm hóa được mẹ chồng chị là điều rất khó (nếu như không muốn nói là không tưởng vì chị chỉ là một người tốt bình thường như bao người tốt khác).

Em xin phép gợi ý một phương pháp nho nhỏ thế này để chị tham khảo, mong chị đừng cười chê. Chị kể mẹ chồng hay đi chùa, vậy thì chị hãy tận dụng những dịp này để khơi gợi tính thiện dần cho mẹ chồng chị. Hãy đi chùa cùng với bà, hãy đưa bà vào những ngôi chùa yên tĩnh, với không gian tâm linh thanh khiết, (không xô bồ buôn bán, ồn ào). Hãy tìm những vị tri thức trong chùa hay dạy người những điều hay lẽ phải, khuyên bảo mẹ chồng chị (chị có thể thưa chuyện trước với các vị, và nhờ các vị ấy khéo léo khuyên bảo).

Em từng giúp một người hoàn lương bằng cách này, và em tin nếu chị quyết tâm, chị sẽ thành công. Quan trọng là chị không được dẫn bà tới những chùa ồn ào như chợ, lời nói thị phi đầy rẫy thì sẽ không hiệu nghiệm được. Lời nói từ những bậc trí sâu đức dày bao giờ cũng có cái cảm sâu xa với lòng người. Thực ra mẹ chồng chị chỉ là không chịu xem xét, tu thân mình nên thành ra thế, chứ những người như bà, rất dễ chịu cảm phục những người có đạo hạnh.

Chị hãy cố gắng giúp mẹ chồng chị bằng cách này nhé, vì không còn cách nào khác có thể cảm hóa người khó tính như mẹ chị đâu. Em đã gặp rất nhiều trường hợp ba gia trưởng, mẹ thì cay nghiệt như thế này, và thường thì những người thân chỉ chịu đựng với một khát khao bay đi càng sớm càng tốt, người bình thường nói lý với họ thì vô phương.

Cuối cùng em xin có đôi lời với chị, thẳng thắn mà nói, bất cứ ai nếu không có sức mạnh nội tâm tốt, cũng không thể gần gũi mẹ chồng chị được, huống chi chị lại là phận liễu yếu đào tơ. Tuy thế, chị lại đang giữ trọng trách cao cả của một người mẹ nuôi con, em mong chị có thể dùng sức mạnh của một người mẹ để giúp chính mình như sau:

Chị nên từ từ điều chỉnh để mình có một tinh thần vững vàng hơn. Em xin gợi ý một phương pháp là niệm Nam mô A di đà phật, mỗi ngày 15 phút buổi tối trước khi ngủ. Phương pháp này vừa giúp chị có một tinh thần bình an, vừa giúp chị tăng thêm nghị lực trong cuộc sống. Hãy luyện chai lỳ với những câu nói cay nghiệt, hành động trái tai gai mắt của mẹ chồng.

Chị hãy tập trung vào sự nghiệp nuôi dạy đứa con còn thơ và chăm sóc cho chồng chị. Có một điểm chung ở những người giống mẹ chồng chị, đó là họ chỉ nói lớn, còn thì không dám làm gì quá đáng. Chị đừng để những gì tầm thường ảnh hưởng đến thiên chức làm mẹ, dạy dỗ, hướng đạo cho con mình nha chị.
 

 

Cuộc đời ngắn lắm, Hân hãy coi mọi chuyện nhẹ nhàng

Chị hãy đọc nhiều sách báo, đọc nhiều tâm sự của mọi người, chị sẽ thấy, sẽ hiểu rằng cuộc sống của chị còn đang hơn rất nhiều người trên thế giới này. Họ còn không có ăn, không có mặc, không được yêu, không có gia đình, và không có cả mẹ chồng dù chỉ là người mẹ như mẹ chồng chị. (Anh)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Anh Van anh
Sent: Tuesday, December 14, 2010 9:41 PM

Chào chị Hân!

Tôi năm nay 22 tuổi, tuy rất trẻ nhưng đã xây dựng gia đình. Chồng tôi chỉ hơn tôi một tuổi và cuộc sống gia đình nào cũng vậy, luôn có sóng gió nên tôi cũng phần nào hiểu được nỗi buồn của chị. Không phải vấn đề của mẹ chồng nàng dâu, bố chồng nàng dâu, mà vấn đề giữa người với người trong gia đình và trong xã hội luôn để mỗi chúng ta phải suy nghĩ, chỉ có người nghĩ ít người nghĩ nhiều mà thôi.

Tôi không biết chị năm nay bao nhiêu tuổi, chồng chị có nhiều tuổi không và gia đình hai bên nhà chị có điều kiện kinh tế hay không, có điều tôi biết chị hiện tại chưa có việc làm tức là khi con dâu về nhà chồng chị không có thu nhập cho mình. Không biết tình cảm của anh chị sâu nặng đến đâu mà sẵn sàng cưới nhau, không lo đến kinh tế của mình, như vậy bản thân chị đã không chủ động được trong cuộc sống của mình.

Như chị nói, bố mẹ đang ở nhà của chồng chị mua để báo hiếu. Xin chị nhớ rằng cái đấy là do chồng chị làm ra và suy cho cùng cũng là của bà. Chị không có thu nhập, chị lại sống dựa hết vào con bà, của bà bà xót. Không biết khi anh chị cưới nhau gia đình có đồng ý không nhưng bà đã thể hiện ra là không thích cuộc hôn nhân này rồi. Tôi cũng không biết tình cảm của bà và con trai có thân thiết không nhưng chắc bà chửi chồng như thế thì bà cũng không ưa con bà cho lắm.

Có thể có nguyên nhân sâu xa từ đời trước, có thể cuộc sống làm dâu của bà trước kia cũng ngang trái hoặc là chồng bà đã có lỗi lầm gì đó mà bà không thể tha thứ được nên mới đối xử như vậy với chồng, cái đấy thì “ở trong chăn” mới biết được. Nhưng thím chị vẫn chơi được với bà, rõ là thím chị đồng tình với bà như thế có nghĩa là bà không thích chị rồi. Cũng có thể chồng chị chưa có kinh nghiệm trong việc xử lý những “cuộc chiến” giữa hai người đàn bà anh yêu hoặc cũng có thể chồng chị rất khéo nhưng dù sao đã “không ưa thì dưa cũng có dòi”. Chị đã mách với chồng chị tức là đã “phạm tội” rồi.

Nhưng chắc chồng chị không khéo nên bà mới nói cả nhà lầm lì mà. Khổ nỗi khi yêu chẳng ai cho người mình yêu biết rõ sự thật về gia đình mình để còn biết mà tránh, nói thật như thế thì chẳng ai dám xây dựng gia đình đâu đúng không chị? Bà nói người giúp việc như vậy vì bà đang ghét ai đó, đang bức xúc mà không nói vào mặt người ấy được nên “mượn gió bẻ măng” thôi. Vì thực tế bà đâu có ghét người giúp việc, nếu không 3, 4 người giúp việc đều có nhiều điều khiến bà ghét thế cơ à?

Vấn đề ở đây là bà không thích chị, không thương chị và có thể bà không thương con trai bà. Nếu bà thương con thì bà sẽ tử tế hơn hoặc ít nhất chị ra rìa nhưng cháu bà vẫn được cưng chiều. Tôi không dám nói chị có lỗi nhưng trước khi chị lấy chồng, chị có phải là người yêu đương lăng nhăng không chẳng hạn, hay gia đình chị thu nhập không cao bằng nhà bà chẳng hạn... Nếu chị không có lỗi gì thì có thể bà không muốn sống chung cùng hai anh chị nên làm như vậy để hai người ở riêng ra để bà thoải mái, tự do.

Chị cùng chuyện trò với bố chồng chị về cuộc sống gia đình của hai ông bà để tìm hiểu nguyên nhân xem tính cách của bà có phải do gia đình bà gây nên không, hay do gia đình chồng, hay gần đây mới như vậy. Chị nên để ý cách bà đối xử với chồng mình để xem tình cảm của họ ra sao. Và chị rất cần tâm sự với chồng nhưng phải thật vô tư, hỏi han xem có phải tính cách của bà như thế từ trước hay mới thay đổi thôi, vô tư không được thì phải gay gắt. Phản ứng của chồng chị phần nào sẽ cho chị câu trả lời.

Những thắc mắc của chị, chị phải tìm ra lời giải thì mới kết luận được nguyên nhân của vấn đề thực sự là gì. Người trong cuộc, nhất là trong thời gian tình cảm vợ chồng còn đang mặn nồng, thì đưa ra một kết luận đúng là điều không thể, vì dù sao bản thân chúng ta, nhất là phụ nữ sẽ không bao giờ chấp nhận một sự thật phũ phàng cả. Tất cả mọi chuyện sẽ qua đi rồi chuyện khác lại đến, chị nhìn biển thì thấy sóng chỉ nối tiếp nhau chứ sóng không thể ngừng, cuộc sống là thế đấy.

Tốt nhất chị nên tâm sự cùng chồng để cùng nhau giải quyết vấn đề, xa cũng như gần, yêu thương nhau là luôn ở bên nhau. Chồng chị phải biết được khó khăn của chị thì mới tìm hướng giải quyết cho chị được. Những người ngoài cuộc sống của chị như chúng tôi chỉ phân tích cho chị thấy được vấn đề thôi, chứ không đưa ra kết luận được, vì có kết luận chị cũng không bao giờ nghe theo đâu, bản thân tôi cũng đã hiểu được điều đấy rồi. Hơi tiếc cho chị là cưới nhau xong lại sinh con sớm quá.

Giá mà để được một năm sau khi những cuộc “cãi vã”, những bất đồng trong cuộc sống mới đã chán rồi, thì lúc đấy vợ chồng, mẹ con chấp nhận được nhau, đứa con ra đời sẽ đỡ khổ hơn. Và bản thân mẹ nó cũng đã thấm thía nỗi khổ cuộc đời, hiểu và chấp nhận cuộc sống ấy để những nỗi buồn sẽ là “chuyện nhỏ” và dành hết tình yêu, niềm vui cho nó mà không phải băn khoăn vì sao mình buồn do chuyện này hay chuyện kia nữa. Lấy chồng đã là khổ rồi, đẻ con sớm càng khổ hơn đấy là điều tất nhiên của cuộc sống.

Cuộc sống là buồn mà, có ai sinh ra mà không khóc đâu vì họ biết trước cuộc sống có rất nhiều điều đáng buồn đang chờ đợi họ. Vấn đề của chị, chị sẽ giải quyết được cùng chồng chị sớm thôi. Tôi khuyên chị nên sống cho bản thân mình một chút, mình tôn trọng mình thị người khác cũng sẽ tôn trọng mình. Chị nên tìm cách kiếm cho mình một chút thu nhập đủ để mẹ nuôi mẹ, bố nuôi bố rồi cả hai cùng nuôi con.

Ăn mặc đẹp một chút, đi chơi giao lưu với bạn bè một chút, hai vợ chồng cũng thỉnh thoảng “chơi bời tụ tập” một chút. Như vậy cuộc sống sẽ thoải mái hơn và đáng để sống và chiến đấu với cuộc sống này chị ạ. Chị hãy đọc nhiều sách báo, đọc nhiều tâm sự của mọi người, chị sẽ thấy, sẽ hiểu rằng cuộc sống của chị còn đang hơn rất nhiều người trên thế giới này. Họ còn không có ăn, không có mặc, không được yêu, không có gia đình, và không có cả mẹ chồng dù chỉ là người mẹ như mẹ chồng chị.

Và những người có gia đình còn đáng buồn hơn chị rất nhiều. Tôi tin chị sẽ có được hạnh phúc mỗi ngày, chị sẽ cùng anh giải quyết được mọi vấn đề, cuộc sống là thế đấy chị ạ. Tôi đã nói hơi nhiều và dài dòng nhưng mong chị sẽ tìm ra con đường đi của mình trong cuộc sống. Chúc chị luôn lạc quan và yêu đời hơn. Tất cả chỉ là chuyện nhỏ mà thôi vì cuộc đời ngắn lắm.
 

 

Các chị làm dâu hãy nhớ câu 'tiên trách kỷ, hậu trách nhân'

Các chị đã bao lần nghĩ về chính mình? Các chị lấy vị trí gì ra mà soi xét, đó là mẹ chồng chị đó, cách các chị "báo hiếu" như vậy sao? Trong trường hợp sai trái là ở mẹ chồng, thì chị cũng cần có cách nào đó tốt cho cả hai để đem lại kết quả tốt nhất. (Thuy)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Thuy Thu
Sent: Tuesday, December 14, 2010 10:09 PM

Chào các anh chị, các bạn độc giả mục Tâm sự!

Đã nhiều lần tôi đọc tâm sự của mọi người, tôi đã buồn vì hầu hết tất cả các bài viết đều mang những nỗi khổ riêng không giống ai. Tình cờ tôi đọc bài viết về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, đó luôn là vấn đề muôn thủa của người phụ nữ phải đột ngột thay đổi môi trường sống, nơi mà họ phải gọi những người xa lạ là ba má, anh chị em.

Các chị à, mỗi người một tính, nay các chị phải bắt buộc sống với một người xa lạ, phải gần gũi tình cảm, lại luôn phải giữ mối quan hệ tốt đẹp thật không dễ chút nào. Mọi người chúng ta nên cảm thông cho các chị về điều đó. Tuy vậy, có người không thể giữ mối quan hệ đó mà phải lên mục Tâm sự để sẻ chia để mong được lời khuyên từ phía cộng đồng. Mỗi người một ý kiến, về phía cá nhân tôi cũng xin đóng góp một chút gì đó cho các chị.

Các chị đã bao lần nghĩ về chính mình? Xin thưa chắc không nhiều, "Tiên trách kỷ̉ hậu trách nhân" các chị ạ, các chị đã làm tròn trách nhiệm chưa? Và có rồi, chị có lại soi xét những người xung quanh không, cụ thể là mẹ chồng chị? Các chị lấy vị trí gì ra mà soi xét, đó là mẹ chồng chị đó, cách các chị "báo hiếu" như vậy sao?

Trong trường hợp sai trái là ở mẹ chồng thì chị cũng cần có cách nào đó tốt cho cả hai để đem lại kết quả tốt nhất. Theo tôi, tính cách của mẹ chồng chị là mãn tính rồi, vì thế mới có cuộc nói chuyện này, nên thay đổi chủ yếu là ở chị thôi. Chị thử nghĩ xem mọi người đánh giá như thế nào? Mẹ chồng quá đáng và một cô con dâu không chịu kém cạnh, hay là sự thông cảm sẻ chia từ xã hội, các chị chọn cách nào? Đó chỉ là cách suy nghĩ của riêng tôi, mong đóng góp được chút gì đó. Cuối cùng chúc các chị luôn hạnh phúc.
 

 

Còn rất nhiều mẹ chồng cay nghiệt với con dâu Hân à

Kiếp làm dâu quả thật là cay đắng và hãi hùng, ai may mắn thì gặp mẹ chồng tử tế nhân hậu, ai xui xẻo thì gặp mẹ chồng khắc nghiệt. Cổ nhân có nói “Lấy chồng phải gánh giang sơn nhà chồng”, câu nói này rất đúng từ xưa đến nay. (Van)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: van levan
Sent: Wednesday, December 15, 2010 9:17 PM


Gửi em Hân!

Em mới về nhà chồng làm dâu chưa lâu, có lẽ em còn trẻ lắm nên chưa hiểu hết tâm lý mẹ chồng. Mẹ chồng không phải là mẹ đẻ của mình nên không thể nào có những lời lẽ ngọt ngào dịu dàng hay biết lo lắng như mẹ ruột của mình đâu Hân ạ. Những bà mẹ chồng như Hân nói, chị gặp cũng đã nhiều, họ thường là thế, muốn có dâu lo nhưng không thích nhìn thấy dâu con mình có hạnh phúc.

Kiếp làm dâu quả thật là cay đắng và hãi hùng, ai may mắn thì gặp mẹ chồng tử tế nhân hậu, ai xui xẻo thì gặp mẹ chồng khắc nghiệt, đanh ác. Cổ nhân có nói “Lấy chồng phải gánh giang sơn nhà chồng”, câu nói này rất đúng từ xưa đến nay. Các bà mẹ chồng thường muốn ở con dâu rất nhiều tuy rằng có bà chẳng hề tốn kém gì trong việc cưới dâu.

Họ muốn con dâu vừa làm ra nhiều tiền vừa phải biết quán xuyến việc nhà, lo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nhưng tài chính của con trai và con dâu thì bà cũng muốn giành nắm hết. Đến ngày giỗ Tết, đám ma đám cưới bà con hàng xóm thậm chí là đi du lịch hay về quê chơi, thì mẹ chồng đều kể lể với nàng dâu, bổn phận nàng dâu là phải lo tiền nong quà cáp đầy đủ để mẹ chồng đi cho thoải mái, có thế mới tạm yên.

Lúc nào vợ chồng làm ăn khó khăn, nàng dâu không đủ tiền đáp ứng chuyện giao tế vui chơi của mẹ chồng thì sau đó sẽ không thoát khỏi những lời xỏ xiên bóng gió cay nghiệt. Thấy con trai mình có vẻ yêu chiều vợ thì bực lắm, sẵn sàng tung hàng đống chiêu ra quậy nàng dâu cho bỏ ghét.

Ngoài ra nhiều bà còn có tài "bới lông tìm vết, vạch lá tìm sâu" để có cớ mắng nhiếc chà đạp con dâu. Nếu kể về những điều không hay của mẹ chồng thì sẽ là chuyện dài nhiều tập, nói hoài không hết. Do đó chị chỉ nói sơ sơ như vậy để Hân hiểu tâm lý của mẹ chồng mà cư xử sao giảm bớt đi sự khó khăn ưu phiền cho em.

Đã hơn 20 năm rồi, hiện giờ chị cũng còn đang làm dâu, những đắng cay khó nhọc nào mà chẳng trải qua. Mặc dù chị đã chu toàn bổn phận nhưng mẹ chồng vẫn luôn đố kỵ, kiếm chuyện gây sóng gió cho vợ chồng chị suốt 8 năm trời. Đến khi chồng chị tỏ thái độ, không nhìn mặt bà và quyết liệt đòi dẫn vợ con ra riêng thì bà mới chịu dừng tay.

Mẹ chồng chị cũng biết ăn chay tụng kinh niệm Phật, nhưng vẫn hay giận hờn, sân si với con dâu, hay hơn thua và thích nói nặng người khác. Chị hiểu các chị em khi phải đem chuyện mẹ chồng lên đây kể cũng là bất đắc dĩ nhưng nếu mẹ chồng cũng đừng đố kỵ, đừng quá đáng thì đâu có chuyện. Có bà mẹ chồng sắp cưới dâu còn nói “về đây đi rồi ta cho biết gia pháp nhà ta". Chị cũng biết có những nàng dâu không vừa gì, cả nhà chồng không thể nào ức hiếp được thì cô ta chẳng cần phải lên trang tâm sự này mà kể lể.

Nhưng ở đời việc gì cũng có cái giá phải trả của nó, chỉ mong rằng những ông chồng dù có hiếu với mẹ thì cũng nên công bằng và nghĩ cho vợ mình một chút. Đừng nhắm mắt nghe lời mẹ mà đạp đổ hạnh phúc của mình, cuối cùng chỉ khổ cho những đứa con phải xa cha mất mẹ.

Hân ạ, hy vọng diễn đàn tâm sự này sẽ có nhiều điều cho em cùng các cô sắp lấy chồng và làm dâu học hỏi kinh nghiệm. Sống chung với mẹ chồng tất nhiên là gặp khó khăn nhiều, lại phải chịu lép vế, nhất là khi mình không làm ra tiền, vì thế em cần nhanh chóng thuê người nuôi con rồi đi làm.

Tuy nhiên chị thấy trên đời này có nhiều chị làm dâu còn đau khổ hơn em gấp trăm lần nữa đấy. Thế nên em cứ cư xử tốt với mẹ chồng sao cho chồng em thấy. Người xưa có câu “Kính nhi viễn chi", nếu bà vẫn không thay đổi tính khí thì em nên bàn với chồng ra riêng là điều tốt nhất để khỏi va chạm phiền lòng mẹ chồng.

Chúc Hân và các bạn luôn hạnh phúc. Xin chân thành cảm ơn quý tòa soạn cho tôi có những dòng chia sẻ.
 

 

Mẹ chồng điên cuồng chửi rủa gia đình tôi

Chưa gặp mặt tôi bao giờ và thậm chí chưa gặp bạn gái cũ của chồng mà bà gọi đến nhà cả hai gia đình chửi rủa điên cuồng. Chính vì vậy mà ba mẹ tôi cự tuyệt chuyện hai đứa, mẹ tôi bảo gia đình mình cũng đâu cần làm sui gia với một người cư xử như côn đồ vậy. (Quyên)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: phuongquyen phan
Sent: Tuesday, December 14, 2010 5:08 PM

Chị Hân thân mến!

Tôi là độc giả trung thành của VnExpress. Qua chuyên mục Tâm sự, tôi xin chia sẻ với chị Hân và các bạn về chuyện mẹ chồng nàng dâu. Tôi cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự như chị, nhưng chuyện của tôi thì có vẻ phức tạp hơn.

Qua câu chuyện của chị, tôi hiểu được phần nào cảm giác và sự chịu đựng, áp lực thật nhiều từ phía mẹ chồng chị. Vì chị mới sinh em bé, tâm lý người phụ nữ thay đổi rất nhiều trước và sau khi sinh, nên chị ráng đừng quá suy nghĩ nhiều, sẽ bị stress trầm trọng hơn.

Hãy thẳng thắn cùng chồng chia sẻ buồn phiền bực tức về mẹ chồng cay nghiệt, nói rõ cho anh ấy nghe cảm giác của chị, việc nào đúng sai. Nhưng hãy khéo léo đừng làm anh ấy khó xử, vì chị không than phiền với chồng về mẹ anh ấy nên sự dồn nén ngày càng nhiều. Hãy coi xem thái độ của anh ấy ra sao khi lắng nghe chuyện đó.

Theo câu chuyện của chị, chồng chị là người làm ra tiền mua nhà cho bố mẹ, thì có thể anh ấy có tiếng nói, hãy bàn bạc với anh ấy chuyện ra ở riêng khi em bé cứng cáp. Nếu chồng chị đồng ý thì chị ráng chịu đựng thêm thời gian vài tháng, chắc rồi mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. Tất cả tùy thuộc vào cách giải quyết của anh chị.

Có thể sẽ mất lòng với gia đình chồng thật, nhưng khi dọn ra riêng rồi chị sẽ thấy thoải mái hơn. Khi cưới nhau rồi ai cũng muốn có một mái ấm không chung đụng với gia đình chồng hoặc vợ, nhưng tùy theo điều kiện kinh tế mới có thể ở riêng và không phải làm dâu. Ở xa thì mỏi chân, ở gần thì mỏi miệng, mà đã là mẹ chồng thì bà có nói suốt ngày đến mỏi miệng, chị cũng phải ráng chịu nhịn, đợi em bé lớn chút rồi tính chị nhé.

Nói đến chuyện của tôi thì còn gian nan va cực khổ hơn nhiều vì chuyện mẹ chồng tôi. Chị còn may mắn được họ cưới về làm dâu, còn được cơ hội tiếp xúc, biết đâu sau này thấy chị tốt rồi dần dần cũng thương như con gái của họ. Vì chuyện mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau là có từ ngàn xưa rồi, chứ hiếm khi nào được trọn vẹn. Như mẹ ruột của tôi đây, mẹ tôi thương con dâu lắm, chị dâu tôi không phải làm gì cả, sung sướng lắm.

Chúng tôi mới cưới nhau được gần một tháng nay, hai đứa hạnh phúc lắm, trải qua biết bao nhiêu khó khăn và cản trở, một đám cưới nhỏ với sự chứng kiến của bạn bè thân hữu. Đám cưới được tổ chức bí mật, xa thật xa nơi gia đình anh và những người biết gia đình anh, ba mẹ anh cũng không có mặt, và ba mẹ tôi cũng không. Tôi 28 tuổi, hiện tại sống ở Mỹ. Ở Việt Nam lúc trước có công việc ổn định lương cao, tôi có một cuộc sống rất êm đềm và thoải mái.

Ba năm trước lúc anh về Việt Nam thăm bà nội ghẻ của anh và bà con, chúng tôi găp nhau vì tôi chơi thân với cô út của anh từ bé. Hai gia đình rất thân, bà nội sau của anh là má nuôi của tôi, chúng tôi đi chơi chung và quý nhau như anh em, vì lúc đó anh cũng có bạn gái và tôi cũng có bạn trai. Một thời gian sau, chúng tôi vẫn liên lạc, tôi có nghe cô út kể anh và bạn gái chia tay rồi vì mẹ anh không chịu.

Chị đó theo lời anh kể thì chị ấy hiền lành và rất đàng hoàng, đang học MBA, nhưng cuối tuần hay thích đi club chơi, mà ở Mỹ cuối tuần đi chơi club là chuyện thường. Chị ấy ăn mặc sexy, thế là bà nói chị ăn chơi lẳng lơ, rồi bà tìm tới nhà chửi má của bạn gái cũ của chồng tôi như một người bán cá (theo lời anh kể). Chưa hết, bà áp đặt anh phải lấy vợ theo ý bà để môn đăng hộ đối, vì nhà là người Hoa, gia đình chồng tôi giàu có tiếng nên muốn lấy cho anh con những người làm ăn cùng.

Vì tức tối, mẹ anh đã làm nhục chị ấy và chửi bới rất nhiều lần và hai gia đình phản đối kịch liệt nên họ chia tay. Xin nói riêng là chồng tôi là người rất tự lập và là niềm tự hào của bà, có nhiều người thương con quá rồi ích kỷ, bà thương và ích kỷ thuộc dạng bệnh hoạn, bà giàu thật nhưng nhân phẩm và đạo đức thì thật là tỷ lệ nghịch. Ai lại 63 tuổi rồi mà đi chửi mắng người khác bằng những lời lẽ thật tục tĩu và tàn nhẫn.

Chưa gặp mặt tôi bao giờ và thậm chí chưa gặp bạn gái cũ của chồng mà bà gọi đến nhà cả hai gia đình chửi rủa điên cuồng. Chính vì vậy mà ba mẹ tôi cự tuyệt chuyện hai đứa, mẹ tôi bảo gia đình mình cũng đâu cần làm sui gia với một người cư xử như côn đồ vậy. Tôi buồn lắm, vì ba mẹ tôi cũng tức giận má anh và không chấp nhận anh, anh lại không có đạo và không tôn giáo, còn gia đình tôi là đạo dòng.

Chị thấy không, thời buổi hiện đại như bây giờ mà chuyện xảy ra như cải lương, những bà mẹ chồng và phù thủy ác độc toàn trong chuyện cổ tích mà sao bây giờ thấy cũng còn nhiều lắm. Tôi có dịp sang Mỹ du lịch thăm anh hơn năm rưỡi trước, sau khi tôi buồn khổ vì chuyện đám cưới không thành, nên đi chơi cho khuây khoả. Anh rất tốt và chu đáo, anh là đứa con có hiếu, má anh ghê gớm bị người ta ghét bao nhiêu thì anh được mọi người thương bấy nhiêu.

Tuy nhà khá giả nhưng anh sống bình thường và giản dị, vì vậy mà tôi hy sinh tất cả để chỉ được lấy anh. Sau lần đi sang thăm anh, chúng tôi chính thức quen nhau, về nước chúng tôi liên lạc suốt thêm một năm nữa. Má anh biết chuyện và điều tra tìm được số nhà tôi và gọi mắng chửi khủng khiếp, gọi chửi cả nhà bà nội sau của anh, tại sao con trai bà về thăm không giữ hộ mà để cho quen gái Việt Nam không đàng hoàng, làm việc ở casino là dân rẻ tiền, muốn gài người vào để hãm hại và ăn hết của cải nhà bà.

Tôi làm Ast Sales Manager trong công ty liên doanh khách sạn 5 sao có một casino nhỏ nhưng toàn chơi bằng máy, chỉ dành cho người nước ngoài. Tôi nói được nhiều ngôn ngữ nên bà bảo chắc là quen cặp với mấy người nước ngoài nhiều, vậy mà bà cũng có thể nói được. Vì xưa nay bà nội sau của anh và bà cũng không hợp nhau, bây giờ ông mất rồi nên không cả nể nữa, có dịp trả đũa luôn.

Khi nghe những lời bà, tôi sợ bà như một cơn ác mộng, bà cư xử không biết gì là đạo lý, phải trái, như hàng tôm hàng cá và xã hội đen. Sau lần ấy tôi khóc và buồn nhiều. Vì chuyện của tôi mà mọi người ai cũng phải buồn, ba mẹ tôi thì cấm cửa không cho quen với chồng tôi bây giờ nữa. Lần này anh hết nhịn và cãi lại bà, anh dọn nhà ra ở riêng và bà ép ký lại di chúc và toàn bộ tài sản anh không đứng tên nữa.

Chúng tôi có ăn học, lanh lẹ, có đầu óc, chúng tôi yêu nhau muốn đến với nhau mà bà làm khổ đủ thứ. Tôi cũng kêu anh hãy dứt khoát đi, và anh chịu hết nổi bà rồi, anh quyết định bỏ nhà ra sống riêng. Anh nói anh nhịn má nhiều, bây giờ ai thương anh bà cũng không cho, vậy đợi đến già cưới vợ sao. Rồi anh ra đi với hai bàn tay trắng, tôi lại mang thêm tội nặng nhất là cướp con trai yêu của bà, đôi khi tôi tức mà muốn xỉu.

Tôi muốn nói với bà, chúng tôi đâu có cùi và tàn phế nên không cần tiền của bà, nhưng thấy chồng buồn nên thôi, nhịn cho anh vui. Một sự nhịn chín sự lành, kính lão đắc thọ, mà tôi thấy ai bà cũng chửi rủa không tiếc lời, có kính ai đâu. Bà bây giờ từ anh luôn, hơn một năm rưỡi nay, hai người không nói chuyện. Tôi thương anh lắm, ai mà không mong gia đình sum họp quây quần hạnh phúc.

Nhưng tôi vẫn cầu mong khi bà già hơn nữa, bà sẽ thấy được bà đã sai và rất sai, năm nay bà 63 rồi còn gì. Chúng tôi đã vươt qua rất nhiều vất vả để được sống bên nhau, chúng tôi đã chứng minh không có bà và tiền bạc của bà, chúng tôi vẫn sống hạnh phúc. Tôi mong ba mẹ tôi cũng hiểu, thông cảm và mừng cho tôi khi tôi được hạnh phúc.

Biết đâu năm sau có cháu ngoại rồi, ba mẹ tôi sẽ chấp nhận anh và mẹ chồng khắc nghiệt sẽ thương cháu mà bớt cái tính cổ hủ, bán cá và đàng hoàng lại. Chúc chị rồi sẽ vui và hạnh phúc với gia đình của mình, cảm hóa và khắc phục được mẹ chồng. Cảm ơn các bạn đã dành thời gian quý báu để đọc tâm sự của tôi nếu được quý báo đăng.

Chân thành cảm ơn và kính chúc quý báo sức khỏe, thàng công tốt đẹp. Thân chào.
 

 

Chị Hân hãy coi như không nghe thấy lời mẹ chồng

Chị gửi con đi trẻ và đi làm đi, ở nhà cả ngày thì tránh sao được va chạm. Và nếu những chuyện quá đáng vẫn xảy ra chị nên tìm bằng chứng để cho chồng mình thấy được mẹ mình thế nào. (Hà)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Minh Hà
Sent: Wednesday, December 15, 2010 2:42 PM

Chào chị Hân!

Tôi đã đọc tâm sự của chị và nhiều bài góp ý. Cũng như phần lớn ý kiến mọi người, tôi nghĩ chị phải chấp nhận mẹ chồng như vậy vì chắc chắn bà không thể khác đi được, chỉ có chị phải chủ động trong cuộc sống của mình. Có nhiều người nghĩ rằng mẹ chồng chị như vậy là chưa có gì quá đáng, hoặc chị chưa biết cách làm dâu.

Nhưng mỗi người mỗi cảnh, mỗi người có sức chịu đựng khác nhau nên không thể so sánh được, còn rất nhiều mẹ chồng khác quá đáng và ác hơn thế nhiều, tuy nhiên như mẹ chồng chị vẫn là rất khó sống chung. Theo tôi không thể trách nếu người ta sống với nhau mà không quý nhau hay yêu nhau, nhưng cái cần thiết nhất là phải tôn trọng nhau, điều ấy thể hiện văn hóa và cũng là cái để tôn trọng nhau.

Cách ứng xử như mẹ chồng chị, vừa thiếu văn hóa và có gì đó thiếu đạo đức. Là tôi, tôi cũng không thể chung sống lâu dài được. Cuộc sống của người phụ nữ khi lập gia đình, có hạnh phúc hay không một phần là do hai vợ chồng, phần còn lại chính là nhà chồng hay đúng hơn là mẹ chồng. Tôi nghĩ làm dâu dù đúng sai thế nào, chúng ta không thể thắng nổi mẹ chồng khi bà ác nghiệt và chủ tâm muốn làm khó con cái.

"Trăm cái phúc nhà vợ không gánh nổi một cái nợ nhà chồng", có nhiều tâm sự đau lòng và đầy phẫn uất đã cùng chia sẻ với chị trong thời gian vừa qua, chắc chị đủ hiểu. Thật khó để có ngay cách giải quyết với trường hợp của chị và của những người phụ nữ không may mắn khi đi làm dâu ấy, điều mà tôi nghĩ cần giải quyết ngay bây giờ là chị phải tự chủ hơn trong cuộc sống về mọi mặt. Được nhờ cha mẹ là quý nhất, còn không chúng ta đừng trách các cụ nếu không được như vậy. Con cái mình sinh ra, mình có trách nhiệm trước, cha mẹ già rồi nên để các cụ nghỉ ngơi.

Chị cố gắng đừng cãi mẹ chồng làm gì, dù rằng luôn nói năng xúc phạm và khó nghe như vậy thì chẳng con dâu nào chịu được. Chị hãy coi như không nghe thấy những lời cụ nói, hãy lên kế hoạch cho cuộc sống riêng của mình. Chị gửi con đi trẻ và đi làm đi, ở nhà cả ngày thì tránh sao được va chạm. Và nếu những chuyện quá đáng vẫn xảy ra chị nên tìm bằng chứng để cho chồng mình thấy được mẹ mình thế nào.

Nhiều khi người chồng không bao giờ tin mẹ mình có thể như thế cho đến khi tận mắt chứng kiến, lúc đó chị hãy bàn bạc để ra riêng sống. Ai cũng mong muốn được chăm sóc báo hiếu cha mẹ, nhưng với những hoàn cảnh như vậy, dù chị có như một cô Tấm rồi cũng vô ích mà thôi. Chưa kể nếu mỗi ngày chị lại thêm uất ức với cách đối xử của mẹ chồng thì chẳng bao lâu con người chị sẽ mòn mỏi.

Rồi lời qua tiếng lại với chồng (chị chỉ có chồng để giãi bày thôi mà), tình yêu với chồng cũng vì thế mà giảm sút, lúc ấy hạnh phúc đang có sẽ ảnh hưởng rất lớn đấy chị ạ. Chị ra riêng sống bây giờ một phần là để không va chạm với mẹ, và phần lớn là để giữ gìn hạnh phúc mà chị đang có. Dù ra riêng, chị vẫn nên làm đúng phận con dâu, quan tâm đến mẹ chồng như bình thường.

Tôi chỉ có vài lời vậy thôi, không có nhiều cách để chị thoát khỏi cuộc sống như vậy đâu chị ạ. Chúc chị may mắn.
 

 

Tôi ly dị ngay khi sinh con vì mâu thuẫn với gia đình chồng

Mối quan hệ của chúng tôi ngay từ đầu không dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau mà dựa trên sự đố kỵ, làm tiền, xúi bẩy, toan tính hèn hạ, dựng chuyện lố bịch, nhận thức khác biệt. Tôi tiếp xúc với gia đình chồng rất ít mà đã nhiều chuyện xảy ra. (Huong)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt
 

From: Dang Thi Thu Huong
Sent: Wednesday, December 15, 2010 8:54 PM

Mẹ chồng tôi đã mất từ khi anh còn nhỏ. Tôi mâu thuẫn với bố chồng và mẹ kế của chồng. Mối quan hệ của chúng tôi ngay từ đầu không dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau mà dựa trên sự đố kỵ, làm tiền, xúi bẩy, toan tính hèn hạ, dựng chuyện lố bịch, nhận thức khác biệt. Tôi tiếp xúc với gia đình chồng rất ít mà đã nhiều chuyện xảy ra.

Sau đó tôi không một ngày quay lại nhà chồng, làm đơn ly dị ngay sau khi sinh con rồi sống như vậy đến nay đã 4 năm. Khi quyết định ly hôn, tôi sống cách bố mẹ chồng mấy nghìn km nhưng về cơ bản tôi biết nếu tiếp tục chung sống, sớm muộn cũng phải đối phó hoặc mệt mỏi.

Hồi chưa ly hôn được, tôi nhớ từng chi tiết mà bố chồng tôi làm. Mặc dù tôi cố tình chẳng gặp ông bao giờ, nhưng những trò ông làm trong những lần gặp mặt ngắn ngủi, những việc ông làm sau lưng tôi mà tôi biết cũng quá đủ với tôi. Khi chưa ly hôn, chồng tôi nói là "bố mẹ anh không thích em", tôi đã thầm nghĩ nếu những người đó thích tôi, thì tôi thấy xấu hổ cho bản thân mình.

Sau khi ly hôn, chồng cũ tôi lo được cho bố mẹ nhà mới, đi du lịch. Chồng tôi rất đẹp trai và nhiều ưu điểm lấy được vợ mới có học, trẻ hơn tôi và chắc là xinh hơn tôi vì tôi không xinh mà. Bố mẹ chồng tôi coi chắc là cũng mát lòng mát dạ, tôi thì thanh thản, chồng tôi thì cuối cùng vẫn có vợ. Tôi không mơ ước được vào làm con dâu của gia đình chồng tôi, coi như tất cả đều được sống với chính mình dù có mất mát.
 

 

Tôi ly dị vì chồng không đồng ý sống riêng

Có bạn nói nếu không sống chung được thì ra ở riêng là "phương án tối ưu". Nói thì nghe rất đơn giản nhưng thực hiện thì thật khó. Không chỉ phụ thuộc kinh tế của hai vợ chồng mà còn rất nhiều vấn đề: quan điểm sống của chồng, tình yêu của chồng dành cho vợ, bản lĩnh của chồng... (Thuy)
>Các chị làm dâu hãy nhớ câu 'tiên trách kỷ, hậu trách nhân'/ Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: To Thuy
Sent: Thursday, December 16, 2010 8:51 PM

Chuyên mục Tâm sự đang rất sôi nổi với chủ đề "mẹ chồng nàng dâu". Đọc những tâm sự của các chị, tôi luôn thấy một góc cuộc đời làm dâu của mình trong đó. Có những tình huống trong cuộc đời làm dâu của tôi chắc chẳng có chị nào phải trải qua, chỉ có điều khác là cuộc đời làm dâu của mình, tôi không phải đau đầu với cô em chồng. Tôi rất buồn khi có những ý kiến nhắc nhở những nàng dâu chúng tôi rằng "Tiên trách kỷ, hậu trách nhân".

Cũng có thể các chị đó đúng nhưng không loại trừ trường hợp rằng các chị đó chưa thực sự phải làm dâu hoặc các chị đã may mắn hơn chúng tôi khi có được một người mẹ chồng hiểu biết. Trong bài viết chị Thuy Thu có nêu: "Chị thử nghĩ xem mọi người đánh giá như thế nào? Mẹ chồng quá đáng và một cô con dâu không chịu kém cạnh, hay là sự thông cảm sẻ chia từ xã hội, các chị chọn cách nào?".

Chúng tôi làm dâu cũng từng tự đặt câu hỏi và tự trả lời, đúng như chị nói, mọi người sẽ đánh giá. Thường họ không cho rằng mẹ chồng quá đáng mà là một cô con dâu không chịu kém cạnh. Vì vậy tôi từng chọn giải pháp an toàn - im lặng là vàng và mong một ngày nào đó mẹ sẽ hiểu mình và bớt khắc nghiệt với mình đi. Rồi là hãy nhịn mẹ cho yên cửa yên nhà, và một năm tâm sự với chồng 2, 3 lần mong chồng hiểu và thông cảm với mình.

Tôi đã thuộc nằm lòng chữ nhẫn, đọc rất nhiều cuốn Đắc nhân tâm nhưng tôi đã thất bại. Cũng như chị Thuy Thu đã nhận định về mẹ chồng chị Hân "Theo tôi, tính cách của mẹ chồng chị là mãn tính rồi", cho nên đầu năm nay tôi đã chọn cho mình giải pháp là chia tay chồng sau khi đã cố gắng thuyết phục chồng ra ở riêng nhưng không thành.

Có những bạn cho rằng nếu không sống chung được thì ra ở riêng, đúng ra ở riêng chính là "phương án tối ưu", nhưng các bạn có biết rằng điều đó nói thì nghe rất đơn giản nhưng thực hiện thì thật khó. Nó không chỉ phụ thuộc vào kinh tế của hai vợ chồng thôi đâu, mà nó còn phụ thuộc vào rất rất nhiều vấn đề: quan điểm sống của người chồng, tình yêu của người chồng dành cho vợ, bản lĩnh của người chồng.

Hiện nay, tôi vừa xây dựng hoàn thành ngôi nhà mới riêng cho mẹ con tôi (tôi có một cô con gái nhỏ 3 tuổi), tuy nó được hình thành trên cơ sở vay mượn nhưng tôi thấy rất vui và hạnh phúc. Đúng như Bác Hồ đã nói "Không có gì quý hơn độc lập tự do", sau khi rời nhà chồng, có nhiều lúc phấn khích tôi muốn hét to rằng "Tự do muôn năm". Hiện tôi rất viên mãn với những gì đang có. Một chút chia sẻ với những người cùng cảnh ngộ.
 

 

Đàn ông chúng tôi không chấp nhận vợ hỗn láo với mẹ

Tôi ly hôn không phải vì báo hiếu mẹ. Đơn giản tôi không chấp nhận sự láo hỗn của cô với mẹ tôi, cả đời mẹ tôi vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi không thể mang tội bất hiếu. Mẹ chỉ có một trên đời, tôi thà hy sinh tình để giữ trọn chữ hiếu. Tôi tin tất cả những người đàn ông chân chính đều thế. (Hiếu)
>Gia đình tôi tan vỡ vì chồng muốn báo hiếu mẹ/ Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Trn trung Hiu
Sent: Thursday, December 16, 2010 8:42 AM

Kính gửi quý tòa soạn!

Tôi thật đáng tiếc cho những suy nghĩ lệch lạc của nàng dâu thời hiện đại, tôi có vài dòng chia sẻ mong gửi tới quý độc giả. Đọc bài viết của các chị, tôi không khỏi bức xúc, đặc biệt là bài: “Gia đình tôi tan vỡ vì chồng muốn báo hiếu mẹ” của người vô danh kia. Tôi đoán đây chính là mẹ của con trai tôi, người mà tôi không chấp nhận được nên phải chia tay mặc dù rất thương con trai.

Tôi hỏi người vô danh và các chị xem các chị lấy chồng về làm gì được cho gia đình nhà chồng, cho mẹ chồng mà đua nhau lên trên mặt báo này nói xấu mẹ chồng. Sau này các chị có làm mẹ chồng không? Nguyên cách viết, cách nói, sự xúc phạm của các chị dành cho mẹ chồng, người đã sinh ra và nuôi dưỡng chúng tôi, những người đàn ông để làm chồng các chị, đủ thấy sự hiểu biết của các chị thế nào. Các chị hãy xem lại bản thân trước khi trách móc mẹ chồng hay chồng.

Còn tôi cũng nói lại với người vô danh, tôi ly hôn không phải vì báo hiếu mẹ. Đơn giản tôi không chấp nhận sự láo hỗn của cô với mẹ tôi, cả đời mẹ tôi vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi không thể mang tội bất hiếu. Mẹ chỉ có một trên đời, tôi thà hy sinh tình để giữ trọn chữ hiếu. Tôi tin tất cả những người đàn ông chân chính đều thế, không có hiếu thì không phải là người đúng không? Vậy các chị hãy đặt địa vị vào người khác mà hiểu, đừng có vạch áo cho người xem lưng.

Tôi cũng muốn nói thêm rằng, mẹ tôi không vui khi tôi ly hôn như cô vô danh nói, chỉ có điều mẹ tôi tôn trọng quyết định của tôi mà không lên tiếng. Giờ cô chẳng còn là gì với mẹ tôi, cô không có quyền nói mẹ tôi nọ kia. Sau này làm mẹ chồng, cô sẽ hiểu những đớn đau buồn tủi cô mang lại cho mẹ tôi thế nào.

Thật đáng tiếc cho những người dâu con hiện đại muốn điều ngược đời là mẹ chồng phải theo mình, chiều ý mình mới là mẹ tốt, như thế không bao giờ các chị có được hạnh phúc. Mong các chị sớm tỉnh ngộ để biết giữ gìn hạnh phúc gia đình, đừng lặp phải vết xe đổ của vợ cũ tôi mà làm hại cả những đứa trẻ.
 

 

Tôi sợ lắm mẹ chồng

Tôi dọn về nhà chồng sau 7 tháng cưới nhau. Sáng nào thức dậy ăn sáng cùng nhau bà cũng kể bà nhắm cô này cho con bà vì nó cao ráo, xinh đẹp, bà nhắm cô kia cho con bà vì nhà nó giàu, nó làm ngân hàng, nhắm cô nọ vì nó cùng quê… (Ngân)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Thiên Ngân
Sent: Friday, December 17, 2010 12:04 AM

Đọc mục tâm sự của các chị về chuyện mẹ chồng nàng dâu mà tôi thấy hoàn cảnh mình còn thậm tệ hơn các chị. Mặc dù mấy ngày hôm nay tôi rất bận bịu vì ông xã tôi đang nằm viện, nhưng tôi cũng rất tranh thủ để chia sẻ với mấy chị một chút về hoàn cảnh gia đình tôi. Hy vọng đọc xong bài viết của tôi, mấy chị sẽ thấy còn may mắn hơn tôi một chút hoặc rất nhiều.

Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, gia giáo, học hành đàng hoàng. Còn gia đình chồng tôi đều là những người có học thức, khá giả. Bố mẹ chồng tôi là giáo viên. Chồng tôi là kỹ sư. Thu nhập của chúng tôi khá ổn định.

Năm 26 tuổi, tôi về làm dâu mẹ trong sự đồng ý gắng gượng của gia đình chồng vì tôi lùn, cận và vì quê tôi cách quê chồng hàng nghìn cây số. Chúng tôi vẫn vượt qua tất cả. Cách ngày cưới 2 tuần tôi về gặp bố mẹ chồng để xin ý kiến là sau cưới tôi ở đâu, vì gia đình chồng tôi không ở Sài Gòn, nhưng có nhà riêng ở Sài Gòn mà lúc đó tôi lại đang làm việc ở đây nên tôi cần có ý kiến là tôi vẫn tiếp tục ở trọ hay dọn về đó mà ở.

Tối đó mẹ chồng tôi không nói gì nhưng các chị biết không, 5h sáng hôm sau tôi thức dậy đi xuống lầu thì nghe tiếng bà khóc và nói “tấm bình phong kia đã lộ rõ rồi, tối hôm qua đã thể hiện hết rồi...”, tôi quá bất ngờ và không hiểu. Thì ra bà sợ chúng tôi ở đó rồi cứơp luôn căn nhà của bà, không về ở chung với bà.

Thực ra xin phép ở đâu là chuyện tôi phải làm vì nếu không có nhà thì tôi mới phải ở trọ, đằng này… Hơn nữa khi đã có chồng mà chồng tôi lại đang ở xa thì việc tôi hỏi trước ở đâu là hiển nhiên rồi. Thế mà… Thực ra lúc đó tôi chỉ xin phép ở tạm hai tháng để sắp xếp công việc vì tôi chưa kịp xin việc ở nơi chồng tôi đang công tác (cũng là quê chồng tôi). Thế là tôi xuống lầu xin lỗi bà (dù tôi chẳng biết mình có lỗi gì), tôi nói tôi sẽ không ở đó…

Đám cưới xong, vợ chồng tôi chưa một ngày hạnh phúc vì trước ngày cưới cả anh và tôi đã yêu một người khác, nhưng vì sự hiếu thắng của một người đàn ông và vì tôi sợ mang tiếng nên tôi chấp nhận cưới. Tôi quyết định kế hoạch không sinh con vì hạnh phúc tôi đang có quá mong manh. 3 tuần sau ngày cưới, anh tuyên bố trước anh họ của anh và anh chị tôi rằng anh sẽ ly dị tôi.

Một tuần chúng tôi gặp nhau một lần, tưởng tượng sẽ hạnh phúc lắm cho những cặp vợ chồng son nhưng với tôi thì ngược lại “đầy nước mắt”. Nói ra thì tế nhị nhưng tôi cũng muốn san sẻ hoàn cảnh của tôi khi đã viết bài này. Một cuối tuần nọ, chúng tôi gặp nhau, anh không hề đụng vào tôi mà ngủ thẳng đến sáng, tôi cũng không đòi hỏi trước sự lạnh lùng của anh mà chỉ khóc suốt đêm.

Sáng dậy tôi hỏi anh tại sao không ôm tôi một cái cho tôi đỡ tủi thân thì anh bảo “anh hết yêu em rồi, em hãy đến với T. (người yêu cũ của tôi) nếu nó còn yêu em, anh giờ đã thắng nó rồi”. Nghe xong tim tôi như vỡ vụn, tôi khóc suốt một ngày không ăn uống gì hết. Sau lần đó cuộc sống hôn nhân của chúng tôi toàn màu đen.

5 tháng sau, tôi quyết định đi du lịch để thay đổi không khí hai vợ chồng. Tôi mua vé. Sau lần đó thật oái ăm, tôi đã bị vỡ kế hoạch và có thai. Chồng tôi đang đi công tác. Hạnh phúc tột cùng vì nghĩ đứa con ra đời sẽ làm thay đổi cuộc sống hiện tại của vợ chồng tôi. Tôi vội gọi điện cho mẹ chồng trước tiên và tâm sự “mẹ ơi, mẹ muốn có cháu nội không hả mẹ?”.

Bà trả lời: “Năm nay là năm Kỷ Sửu, con tuổi Quý Hợi, Kỷ sẽ phá Quý, hơn nữa chồng con là tuổi tuất, mà dần tuất sửu mùi thì tứ hành xung nên không thể sinh năm nay được. Nếu con sinh năm nay không những ảnh hưởng đến công việc, sức khỏe mà còn ảnh hưởng đến cả tính mạng của những người trong gia đình nữa. Sang năm con hãy sinh, mà phải sinh tháng giêng mới hợp tuổi cha nó, năm dần tháng dần mà sinh vào ngày dần nữa thì vừa tuyệt, chứ sang năm nữa cũng không được, con mà sinh năm Mẹo là cha con nó ly tán mà mẹ và nó cũng không nhìn mặt nhau đâu”.

Các chị biết không, nghe đến đó tôi rã cả chân tay, bỏ điện thoại khóc nức nở. Rồi những suy nghĩ điêng cuồng trong tôi hiện ra, nếu mình sinh con mà nhà họ có người chết thì họ chửi đến cả bố mẹ mình không chừng, mà sinh ra liệu bà có để yên không khi bà đã nói vậy… Rồi một việc làm ngu xuẩn nhất trong cuộc đời tôi đã xảy ra, mà đến giờ phút này mặc dù mỗi ngày tôi vẫn ba nén nhang cho nó nhưng lương tâm tôi chưa một ngày thanh thản từ đó, tôi đã bỏ đi giọt máu của mình và không cho bất kỳ ai biết.

19 ngày sau đó, bà nội chồng tôi mất, bà mất vì đã cận kề 100 chứ không phải là gì hết. Thế rồi tôi hối hận vì dù mình có bỏ hay không bỏ con thì bà cũng mất mà. Tôi càng đau khổ và dằn vặt.

Tôi dọn về nhà chồng sau 7 tháng cưới nhau. Sáng nào thức dậy ăn sáng cùng nhau bà cũng kể bà nhắm cô này cho con bà vì nó cao ráo, xinh đẹp, bà nhắm cô kia cho con bà vì nhà nó giàu, nó làm ngân hàng, nhắm cô nọ vì nó cùng quê… Nói một cách công bằng tôi tuy không cao ráo nhưng trắng trẻo và rất dễ thương, với khả năng giao tiếp và thu nhập của tôi thì thật quá dễ để tôi lấy người “ngon” hơn con trai bà, nhưng mà bà lúc nào cũng nghĩ con bà là trên trời hết.

Nghe một hai lần tôi im lặng, nghe riết tôi phát chán khi "gạo đã thành cơm” mà bà suốt ngày như vậy. Rồi chuyện vợ chồng tôi không hạnh phúc. Chồng tôi lần đầu tiên tát tôi một tai chỉ vì người tình và còn chửi tôi là đồ mất dạy chỉ vì tôi không gọi cho nó mà anh cứ cho là tôi đã gọi. Chúng tôi giận nhau 10 ngày cộng thêm những gì không hạnh phúc trong suốt thời gian hôn nhân, chúng tôi quyết định chia tay (dù cưới một năm chúng tôi vẫn chưa đăng ký kết hôn).

Tôi về quê. Sau đó chúng tôi hòa và quyết định ra sống riêng. Khi biết chuyện, bà cho là chúng tôi đóng kịch chia tay để ra khỏi nhà bà và bà cho là tôi đã xúi giục con bà bất hiếu. Nói thật gia đình chồng tôi tuy ai cũng học thức nhưng họ sống rất lạnh nhạt và không ai quan tâm đến ai hết, đặc biệt bố mẹ chồng tôi lúc nào cũng sợ mất của. Mỗi lần bà con đến là họ nghĩ đến để mượn tiền và dùng những lời không hay. Bà con họ hàng thì không nhìn mặt nhau, ngày cưới tôi mặc dù có họ hàng nhưng phải mượn hàng xóm đi cho đủ người.

Khi ở riêng chúng tôi vẫn thường về thăm bà, bà hay trách là chúng tôi tại sao không cho tiền bà ăn bánh mỗi tháng, tại sao không báo hiếu cho bà, mà trong khi bố mẹ tôi rất giàu, lại có lương hưu và mấy căn nhà cho thuê còn chúng tôi thì đang ở trọ. Tôi không nói gì vì tôi không phải là đứa bất hiếu, tôi cũng chưa bao giờ xúi giục ông xã làm điều gì không phải. Giỗ chạp tôi vẫn chung tay lo cùng bà, Tết nhất tôi cũng mua sắm cho gia đình chồng và quà cáp cho họ. Ông xã tôi là người rất vô tâm nên không quan tâm vợ đã làm gì cho gia đình mình, cũng không thích tôi mua sắm gì cho nhà chồng vì với anh, bố mẹ thiếu gì tiền mà phải lo lắng hay nịnh bợ như vậy.

Rồi đến lúc bà thấy tôi “biệt tăm” chuyện bầu bì, bà lại nhắc khéo “con T. nó mới thả có một tháng mà đã dính rồi còn con sao im re vậy?” hay lúc không có tôi bà nói “nó nhỏ con vậy có đẻ được không ấy chứ? Hay là nó tịt luôn rồi…!”. Thực ra dù chúng tôi sống lại với nhau nhưng ngày vui thì ít mà ngày buồn thì nhiều nên tôi đâu dám.

Chúng tôi quyết định ly thân vì thực sự cuộc sống chúng tôi không hòa hợp được cả lối sống lẫn cách suy nghĩ và cả chuyện chăn gối nữa, các mối quan hệ xã hội chúng tôi cũng khác nhau. Với tôi không bao giờ cho người lạ số điện thoại, và với tôi người đàn ông có quyền đi uống bia ôm nhưng không quên mình đã có vợ.

Chúng tôi ly thân sau khi chồng tôi đi tắm biển cùng mấy cô massage, chụp hình chung mang về nhà luôn, và chúng tôi ly thân vì chồng tôi chỉ toàn thích cặp kè với gái hớt tóc và gái massage, nhưng về nhà thì cho tôi là một con cave, là thứ nọ thứ kia. Có khi chồng tôi còn chửi tôi và cả dòng họ tôi chẳng ra gì. Sau khi chửi bới là đánh đập, những lúc đó tôi thường ngồi im vì tôi rất sợ bị đánh.

Rồi tôi quay lại Sài Gòn làm việc, tôi khóc mỗi ngày dù tôi không thiếu tiền. Thời gian đầu mẹ chồng tôi gọi còn nhỏ nhẹ khuyên tôi về, sau khuyên không được bà quay sang xúc phạm “mày ở trên đó ngủ với thằng nào mà không về với con tao, mày theo trai nên mới như vậy…”. Tôi giận quá nên nói lại “mẹ lên đây mà kiểm soát con, con đau buồn không hết mà mẹ còn như vậy nữa, mẹ hãy nói con trai mẹ ấy, đừng nói con” rồi tôi tắt máy, đổi số điện thoại từ đó.

Một thời gian sau, có giấy báo Tòa án, bà biết số tôi và gọi, có ý muốn kêu tôi hãy quay về ráng chịu đựng con bà một thời gian nữa, tôi nói tôi vẫn còn thương nhiều lắm nhưng nếu quay về thì cả hai phải thay đổi chứ mình tôi thì không thể. Bà không nói gì. Một hôm tôi về thăm chồng, thăm bà, bà sợ tôi về lấy tiền chồng tôi nên bà điện thoại chồng tôi và mượn 30 triệu.

Thực ra chúng tôi đã ly thân 8 tháng và kể từ đó chúng tôi không hề dính líu tài chính vì nếu sống vì tiền tôi đã không ra đi. Khi chồng tôi nói bà muốn mượn tiền thì tôi nói “chắc mẹ sợ em về xin tiền anh nên mẹ mượn ấy, chúng ta đã chia tay anh có quyền quyết định toàn bộ tài sản anh đang có, em không can thiệp. Nhưng cuối tháng này anh mổ rồi, hết khoản 60 triệu đó, nếu mẹ kẹt quá anh có thể cho mẹ mượn nhưng nói mẹ cuối tháng trả lại để anh nằm viện còn nếu mẹ không thể trả được vào cuối tháng thì thôi vì anh nhất định phải nằm viện rồi”.

Chồng tôi trả lời bà y vậy, nào ngờ bà cho là tôi về đã lấy hết tiền anh và xúi giục anh bất hiếu. Từ hôm đó, bà lấy số điện thoại lạ nhắn tin cho tôi hằng đêm với nội dung thật kinh khủng, xúc phạm tôi dã man. Đầu tiên tôi chẳng hiểu gì và cứ cười vì ai nhắn tin nhầm, nhưng sau đó bà còn gọi cả tên tôi và nhắn tin rất thô lỗ. Sau nhiều tin nhắn rợn người và nực cười nhưng cũng làm tôi suy nghĩ không ít thì tôi đoán là bà và nghĩ đến vụ mượn tiền kia, tôi gọi cho ông xã thì đúng là vậy.

Tôi có trả lời lại mấy tin nhắn vì tưởng là từ người tình của anh chơi tôi nhưng từ khi biết là bà tôi không hề trả lời bất kỳ tin nào. Nhưng bà rất thù dai nên cứ hai ba ngày là lại nhắn tôi vài tin vào buổi khuya và vài tin vào buổi sáng sớm. Nhiều lúc giận quá vì tin nhắn xúc phạm mình nặng nề, tôi cũng định gặp bà nói phải trái nhưng sợ ông xã phiền lòng nên tôi đành im lặng. Đến giờ tôi mệt mỏi vô cùng vì chồng vì gia đình chồng.

Hiện tại, ông xã tôi đang nằm viện, mặc dù anh nhất quyết không gặp tôi nhưng vì tôi hiểu tính anh bất cần, sĩ diện và cũng không ai chăm sóc nên tôi đã năn nỉ để chăm sóc anh. Anh đã đồng ý. Tôi rất vui vì đã làm được một việc trọn tình trọn nghĩa với anh dù chúng tôi có chia tay. Còn mẹ chồng, với tôi như vậy là quá đủ và đáng sợ, cũng từ đó cho tôi thấy rằng không phải ai có học thức cũng có những lời lẽ có học thức.

Tôi hy vọng bài viết chia sẻ của tôi sẽ phần nào làm cho các chị đỡ tủi thân và bớt phàn nàn về mẹ chồng. Và tôi tin chúng ta, những người trong hoàn cảnh này rồi sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn trong cuộc sống.

Thân ái.

Thiên Ngân
 

 

Tôi từng muốn tự tử khi sống cùng mẹ chồng

Ban ngày mở mắt là nghe chửi, ban đêm, nằm mơ thấy mình bị chửi, nước mắt chảy cả ban ngày lẫn ban đêm. Kết quả, thị giác đã bị đục mờ, sợ bị mù, nên không dám khóc, tinh thần suy sụp, phải uống thuốc an thần. (Hien)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Hien
Sent: Thursday, December 16, 2010 10:16 AM

Chào tất cả các bạn!

Đọc câu chuyện của Hân, tôi nghĩ những người chưa từng trải qua nó thì sẽ không bao giờ thấu hiểu được, họ chỉ lôi hàng mớ lý thuyết giáo điều ra để khuyên giải mà thôi. Cũng như tôi, trước khi đi lấy chồng luôn tâm niệm rằng mình cho đi tình yêu thương thì sẽ nhận được tình yêu thương. Con người đâu phải là gỗ đá, nếu mình cứ trân trọng yêu quý họ thì sớm hay muộn họ sẽ yêu quý mình. Phải biết yêu quý mẹ chồng trước khi đợi bà yêu quý mình.

Nhưng khi bạn đem đi tấm lòng của mình, bạn chỉ nhận được sự khinh bỉ, chửi rủa, bới móc, hành hạ cả tinh thần và thể xác bạn, thậm chí những người sinh thành ra bạn cũng không được để cho yên. Họ làm gì mà có quyền tối cao vậy? Chỉ vì đẻ ra một con người để cho ta yêu thương và phục tùng? Cá nhân tôi bị chịu nhục còn cố gắng vì chồng, vì gia đình, nhưng khi bị xúc phạm tới cả cha mẹ mình, thì tôi đã không còn sức chịu đựng thêm được nữa.

Sau thời gian sống cùng mẹ chồng, tôi đã bị u uất, luôn có ý muốn tự tử cho dù lúc đó đang mang thai. Ban ngày mở mắt là nghe chửi, ban đêm, nằm mơ thấy mình bị chửi, nước mắt chảy cả ban ngày lẫn ban đêm. Kết quả, thị giác đã bị đục mờ, sợ bị mù, nên không dám khóc, tinh thần suy sụp, phải uống thuốc an thần. Giờ nghĩ lại thấy gai người và không hiểu lý do vì sao mình có thể chịu đựng được như thế, mới thấy quả là có những lúc thật phi thường.

Tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống học hành, gia giáo, trọng danh dự. Và vì cái danh dự to tát của gia đình, mà dù tôi lấy chồng gần, cách nhà có vài trăm mét, mà một tuần mới dám bước chân về nhà mẹ đẻ một lần. Bị mẹ chồng đối xử như đối với loài vật cũng không một lời kêu than với cha mẹ đẻ vì sợ họ buồn phiền, lo nghĩ vì mình.

Và vì cái danh dự mà khi bà chửi đổng tôi từ trong nhà ra ngoài sân, tôi cắn răng không cãi nửa lời, sợ hàng xóm đánh giá mình, rồi đánh giá chồng mình. Càng nín nhịn, mẹ chồng càng tưởng mình sợ bà, càng cho mình cả cái quyền văng tục với con dâu, bất chấp đạo lý làm người. Mục đích của bà là tống khứ vợ chồng mình để đón con rể về ở. Đứa con bà đẻ ra, bà còn không thương xót, thì mình có ý nghĩa gì đâu, cháu nội lại càng vô vị nữa. Cuộc sống muôn màu muôn vẻ.

Khi chưa từng sống trong “địa ngục”, bạn sẽ không bao giờ hiểu địa ngục là như thế nào. Bạn hoàn toàn bất lực về nó, dù bạn có đủ năng lực cho việc khác. Chỉ khi bạn chọn cho mình một lối đi riêng, bạn sẽ thấy bầu trời ở trên đầu. Cuộc sống là của ta, đừng để cho bất kỳ ai có quyền chà đạp lên nó dù với bất kỳ lý do gì.

Tôi khuyên tất cả những người phụ nữ đang phải làm dâu trong hoàn cảnh “địa ngục trần thế” hãy đứng lên vì bản thân. Ngạc nhiên là khi bạn đứng lên, thì những người đang gìm bạn sẽ không tưởng tượng được là bạn dám đứng lên, và họ sẽ không dám làm gì bạn nữa.

Còn một lời khuyên cho tất cả các bà mẹ chồng đang gác cửa “địa ngục”: hãy yêu quý con dâu như nể sợ con rể của bà. Mẹ chồng chẳng cũng từng làm dâu đó ư? Sao mẹ chồng lại nói ra những lời lẽ mà khi trẻ các mẹ không muốn nghe?

Tôi khuyên Hân nên ra ở riêng, làm chủ bầu khí thở của mình. Khi thở không khí của mình thì bạn sẽ đưa ra được những quyết định đúng đắn, chủ quyền của bản thân, danh dự của gia đình, cha mẹ bạn. Chúc các bạn sớm tìm được ánh sáng dẫn lối ra khỏi “địa ngục”, như tôi từng làm.
 

 

Tôi không thể đạp đổ rào cản nàng dâu mẹ chồng

Tôi mua quần áo cho bà bà chẳng mặc, nấu gì bà cũng chê không ngon và không ăn. Vợ chồng tôi ăn thấy ngon nhưng bà chẳng thèm động đũa, mặc dù tôi đã cố gắng nấu kiểu của bà. Nhiều lúc nghĩ tủi thân, tôi đã rất cố gắng để mẹ chồng nàng dâu được tình cảm nhưng đều vô ích. (Ngọc)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Bảo Ngọc
Sent: Thursday, December 16, 2010 3:49 PM

Kính gửi chuyên mục Tâm sự!

Tôi thực sự rơi nước mắt khi đọc những dòng tâm sự chia sẻ của các chị, tôi tìm được sự đồng cảm cho tôi và tôi thấy nhẹ lòng hơn khi viết ra được những dòng chữ này, những dòng suy nghĩ mà tôi giấu kín trong lòng bấy lâu nay. Tôi cũng không biết phải viết từ đâu, và phải bắt đầu như thế nào nữa. Tôi cũng là nàng dâu mới được 2 năm nay, cưới xong vì công việc, vợ chồng tôi ở riêng cách xa nhà 70 km.

Đến khi sinh con đầu lòng, nghe mẹ chồng, tôi về quê ở để cho bà tiện chăm sóc cháu nội. Và sau 4 tháng nghỉ sinh, tôi bắt đầu quay trở lại làm việc thì đón bà lên ở cùng để trông cháu. Mọi chuyện cũng bắt đầu từ đây. Nói thật những chuyện va chạm của tôi và mẹ chồng nếu kể hết ra thì sẽ tốn nhiều giấy mực. Mẹ chồng tôi không ngoa ngoắt như mẹ chồng chị Hân nhưng những lời nói của người trí thức thì thường cứa sâu hơn nhiều. Từ những điều đơn giản trong cuộc sống cũng trở nên phức tạp, cũng trở thành bất hòa.

Tôi nghĩ đơn giản vì tôi mới 30, sống sao nói vậy, nhưng tôi không phải là người đáo để không biết điều. Mẹ chồng tôi thì khác, có lẽ vì sự chênh lệch tuổi tác nên cách suy nghĩ, nhìn nhận vấn đề khác nhau. Tôi là người phụ nữ hiện đại, ngoài việc nhà chăm sóc chồng con, tôi còn phải đi làm việc xã hội để kiếm tiền.

Hiện tôi làm kế toán trưởng cho một công ty của nước ngoài với mức lương khá. Việc chi tiêu sinh hoạt bình thường trong gia đình tôi đảm đương, còn lương chồng tôi thì để dành lo những việc lớn. Nói chung về kinh tế vợ chồng tôi không phải lo lắng gì. Nhưng mẹ chồng tôi thì luôn phủ nhận công sức của tôi và cái gì cũng là của con trai bà tất.

Mẹ tôi là người phụ nữ truyền thống, bà chỉ chăm lo việc nhà và con cái, vì vậy thời gian dành cho gia đình nhiều hơn. Tôi thì khác, tôi phải lao đầu đi kiếm tiền nhưng bà luôn so sánh cách làm dâu và chăm sóc chồng con của bà với tôi. Tôi không nhận được sự thông cảm từ mẹ chồng bất cứ chuyện gì. Có thể vì không ưa tôi nên những gì tôi làm bà đều chê bai, những gì tôi nói bà bỏ ngoài tai.

Tôi mua quần áo cho bà bà chẳng mặc, nấu gì bà cũng chê không ngon và không ăn. Vợ chồng tôi ăn thấy ngon nhưng bà chẳng thèm động đũa, mặc dù tôi đã cố gắng nấu kiểu của bà. Nhiều lúc nghĩ tủi thân, tôi đã rất cố gắng để mẹ chồng nàng dâu được tình cảm nhưng sự cố gắng của tôi đều vô ích.

Giữa tôi và mẹ chồng luôn có một rào cản mà tôi muốn đạp đổ nhưng không được. Sự cố gắng của tôi cũng giới hạn rồi, nhiều lúc chỉ thương chồng tôi là người đứng giữa: mẹ cũng đúng mà vợ cũng đúng không biết phải làm thế nào. Một lần bênh vợ thì mẹ bảo “mày không biết dạy vợ, để nó trèo lên đầu lên cổ”, tôi có trèo hay không thì chồng tôi tự biết rồi, bênh mẹ thì lại thấy thương vợ.

Tôi từng đọc bài báo đâu đó nói về nàng dâu mới, câu mà tôi tâm đắc nhất đó là: “Nàng dâu mới phải nhận được sự thông cảm từ nhà chồng trước”, điều đó càng ngẫm càng đúng. Dâu mới về nhà chưa biết phải thế nào, nếu được gia đình nhà chồng giúp đỡ chỉ bảo thay vì săm soi, xét nét thì chắc chắn rằng các nàng dâu như chúng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội tâm sự trên VnExpress thế này.

Tôi sinh con trai, và từ lúc nào trong tôi luôn tâm niệm một điều mai sau con tôi lấy vợ, tôi sẽ đối xử với con dâu như con trai tôi. Vì như thế cả gia đình tôi sẽ hạnh phúc, nhất là con trai tôi sẽ không khổ như chồng tôi bây giờ. Tôi tin nếu tôi đối xử tốt với con dâu thì tôi sẽ nhận lại được như thế. Tôi học điều này từ cô ruột tôi và từ kinh nghiệm thực tế gia đình tôi đang sống.

Cô tôi đối xử với con dâu rất tốt, yêu thương quan tâm như con gái. Hình ảnh em dâu ngồi nhổ tóc sâu cho cô tôi trước hè, hai người cười nói vui vẻ mà tôi thấy thèm muốn, tôi ghen tỵ với em dâu tôi. Nó còn tâm sự với tôi, nó quý và thương cô tôi như mẹ đẻ. Hỏi thế gian này có mấy người đối xử với con dâu được như cô tôi không?

Nói tóm lại, mẹ chồng nàng dâu vẫn là chuyện muôn thủa của loài người, có lúc căng thẳng quá tôi đã nghĩ đến việc ly dị chồng để thoát khỏi những stress, bế tắc và sự tù túng. Nhưng rồi tôi không thể làm được vì tôi rất yêu chồng và thương con. Cuộc sống của vợ chồng tôi bị đảo lộn từ khi sống chung với mẹ chồng, nhưng được sự thông cảm, động viên của chồng, tôi cũng nguôi ngoai. Nếu chồng tôi mà vào hùa với mẹ nữa thì chắc chắn tôi sẽ tìm con đường đi khác cho mình.

Cuộc sống thật là chán nếu mình sống không được là chính mình, và luôn sống trong lo lắng mình làm thế này có vừa lòng mẹ chồng không. Nhiều gia đình vợ chồng tan vỡ cũng chỉ vì mẹ chồng nàng dâu không hòa hợp. Vậy cách tốt nhất để mọi người cùng thấy thoải mái và hạnh phúc đó là ra ở riêng, tôi tin quan hệ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Còn tôi, cuối năm nay con tôi lớn một chút, mẹ chồng tôi sẽ về quê, cuối tuần hai vợ chồng tôi mới về thăm. Tôi thấy như được giải thoát, tôi thực sự sợ cảnh sống chung với mẹ chồng rồi. Tôi cũng tâm sự với chồng tôi điều này. Vì hạnh phúc cả gia đình tốt nhất nên ở riêng, không phải chị nào cũng được may mắn như tôi nên nếu có khổ quá thì hãy chia sẻ với chồng, bạn thân, các chị sẽ thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Chúc các chị sớm lấy lại được hạnh phúc và sự tự do cho mình.

Thân ái!
 

 

Mình đã vượt qua thời kỳ muốn nổ tung giống Hân

Mình không cãi lại với bất cứ điều gì mẹ chồng nói, chỉ dạ vâng, nhất là có mặt chồng ở đó. Một mặt, mình để ý lại mẹ chồng những thói xấu, khi nào có hai người sẽ nói thẳng. Ví dụ mình thấy mẹ chồng nói xấu mình với người ngoài, mình biết, để đó, khi chỉ có hai người, mình nói lại với bà. (Ha)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: le ha
Sent: Thursday, December 16, 2010 3:50 PM

Mình rất thích đọc mục Tâm sự của VnExpress. Đọc những dòng tâm sự của bạn, mình thấy bạn rất giống hoàn cảnh của mình trước kia. Nhưng giờ mình đã vượt qua và sống rất hạnh phúc cùng với gia đình nhà chồng. Mình rất muốn chia sẻ những kinh nghiệm của mình để giúp bạn có thể vượt qua giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc người phụ nữ.

Khi mình về làm dâu rồi có thai, sinh con, rồi những rắc rối, tất cả mọi chuyên sinh hoạt của mình, mẹ chồng đều muốn tham gia vào và chỉ đạo từ chăm sóc em bé, cho bé ăn, ngủ thế nào. Nói chung là mình rất khó chịu và không thích, do đó thường hay có những xung đột giữa mẹ chồng và con dâu.

Mình từng bị đuổi khỏi nhà đến vài lần chứ không phải một lần, còn chuyện đe dọa, chửi mắng con dâu là chuyện bình thường, rồi xui con trai bỏ vợ để lấy người khác, xui con trai ngủ riêng phòng..., mình không thể kể hết nổi.

Còn về phần chồng mình thì không bao giờ lên tiếng, mẹ nói gì cũng kệ, vợ nói gì cũng kệ, không quan tâm. Mình đã rất căng thẳng mỗi khi bước chân xuống cửa xe buýt để về nhà mỗi buổi trưa tranh thủ cho con bú. Có lần mình đã viết đơn ly hôn vì nghĩ mình không thể chịu được nữa nhưng rồi mẹ mình đã giúp mình vượt qua.

Đến một ngày, mình nghĩ nếu cứ gây căng thẳng thì mình sẽ là người thiệt thòi nhất, mình sẽ mất tất cả, con mình sẽ bị thiệt thòi. Vì nếu bỏ nhau, mình sẽ ra khỏi nhà chồng và sẽ mang theo con, con mình sẽ thiếu sự chăm sóc của người bố. Chồng mình sẽ lấy người khác và có những đứa con khác và nó sẽ được hưởng tất cả những gì đáng nhẽ con mình phải được hưởng.

Bạn biết không, cái cảm giác khi mới đến sống ở nhà chồng, ngay từ ngày đầu tiên mình đã thấy ớn lạnh. Mọi người trong nhà rất nhạt nhẽo với mình, không có ai yêu quý mình, rồi chồng cũng không thể dựa được và đành phải tự mình chiến đấu với những rắc rối với mẹ chồng. Mình đã không nói, không cãi lại với bất cứ điều gì mẹ chồng nói mà chỉ dạ vâng, nhất là có mặt chồng ở đó.

Và trong mắt chồng, mình đã là đứa con dâu ngoan ngoãn, một mặt phải để ý lại mẹ chồng những thói xấu, khi nào có hai người sẽ nói thẳng. Ví dụ như việc: mình phát hiện thấy mẹ chồng nói xấu mình với người ngoài, mình biết, để đó, khi nào chỉ có hai người với nhau, mình sẽ nói chuyện lại với bà.

Mình đã nói “bà đừng tưởng bà nói xấu con mà con không biết, người ta nói lại với con những gì bà đã nói. Sao bà làm thế, sao lại vạch áo cho người xem lưng, bà có biết nếu con xấu một thì bà xấu gấp 10 lần không? Nếu con dâu tốt, thành đạt thì bà cũng được thơm lây, được mở mày mở mặt với họ hàng không?". Bà im không nói lại được với mình.

Lúc khác mình lại hỏi mẹ chồng là thế bà có hai đứa con dâu, bà ghét cả hai thì sau này bà ở với ai, và một mặt mình cũng hết lòng vì nhà chồng từ ma chay, cúng giỗ, ngày lễ, ngày Tết đều tươm tất không để ai chê cười. Thế đấy bạn ạ, trong cuộc sống sẽ còn có rất nhiều va chạm và quan trọng là tự mình phải vượt qua.

Giờ mình đã có thêm cháu thứ hai đã được một tuổi và cuộc sống đã ổn định. Mẹ chồng mình giờ đây đã thay đổi và hàng ngày trông con cho mình đi làm, không có kêu ca phàn nàn gì. Mình mong rằng bạn cũng sẽ vượt qua được và sống hạnh phúc.

Nếu bạn gặp rắc rối thì bạn có chia sẻ cùng tôi qua địa chỉ: tanacod@yahoo.com

 

Hân hãy thay đổi cách sống để làm hài lòng mẹ chồng

Mỗi nhà mỗi cảnh, không ai sống được bằng kinh nghiệm của người khác đâu, hãy lựa cho mình những điểm tốt mà sống. Cho dù mẹ có những lời cay nghiệt đến mấy thì những việc em làm và thái độ lễ phép sẽ làm mẹ chồng em phải suy nghĩ và thay đổi thái độ. (Thuy)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Trinh Thanh Thuy
Sent: Thursday, December 16, 2010 4:27 PM

Gửi Hân và các bạn đang quan tâm đến chủ đề này!

Chủ đề mẹ chồng nàng dâu là một chủ đề vô tận, là phụ nữ có chồng thì ai cũng phải làm dâu. Làm dâu, đâu chỉ là dâu của mẹ chồng hay bố chồng mà còn là chị dâu, em dâu, thím dâu hay cháu dâu của tất cả những người bên nhà chồng. Do vậy để được một chữ dâu hiền thật khó phải không bạn?

Tôi sinh năm 1974, tuổi Dần, tuổi con cọp mà hay bị mọi người cho rằng những phụ nữ tuổi con cọp đều cao số, ghê gớm, khó bảo và ngày xưa (hiện nay vẫn còn) các cụ ít ưa chọn về làm dâu. Nhưng tôi cũng đang làm dâu và cũng trải qua rất nhiều thử thách. Tuổi này chưa phải là đã già kinh nghiệm, những tôi cũng đã đủ để có thể có lời khuyên hữu ích với các bạn nữ trẻ, đặc biệt những bạn hiện rất tiêu cực trong quan hệ với mẹ chồng và gia đình bên chồng.

Đầu tiên, một khi bạn đã đồng ý đi đến hôn nhân với người mình yêu thì bạn phải biết nâng niu, gìn giữ gia đình riêng của mình, nuôi dưỡng tình yêu của vợ chồng và bình yên cho con cái. Vậy thì khi làm dâu, bạn hãy nhớ đến câu “Nhập gia tùy tục” và “Mỗi nhà mỗi cảnh”, chúng ta đi làm dâu là cả một bước ngoặt lớn của cuộc đời. Về gia đình chồng, một môi trường sống khác, con người khác, cách sinh hoạt, văn hoá ứng xử đều khác, nhất là nếu bạn là người ở tỉnh khác thì cái khác biệt trong sinh hoạt càng dễ làm bạn sốc.

Bạn dễ bị cảm giác hụt hẫng, cô đơn, nhiều khi dễ tủi thân chỉ vì một câu mắng nhẹ. Nhưng một khi bạn đã tham khảo và xác định được làm dâu thế nào, thì các bạn sẽ thấy những cảm giác sốc, hụt hẫng, tủi thân đó sẽ qua rất nhanh khi ta biết hoà nhập mà không hoà tan vào cộng đồng gia đình chồng.

Ví dụ khi ở với cha mẹ đẻ thì việc mẹ đẻ bạn có mắng bạn là “con mất dạy” hay “con ranh con” hay xưng hô “mày, tao” thì bạn sẽ thấy như gió thoảng, quá bình thường. Vậy thì tại sao khi về nhà chồng, nếu bạn bị mẹ chồng mắng những từ như thế thì lại cho là họ xúc phạm hay thiếu học, đó chẳng qua là vì bạn chưa rộng lượng, chưa biết hoà nhập.

Khi yêu, anh ấy chiều chuộng mọi ý muốn của bạn, chỉ cần ho nhẹ, anh sẵn sàng đưa đi khám, đi chơi, đi mua sắm. Nhưng khi về làm vợ anh, ho thì anh bảo mua thuốc mà uống vào, rồi dắt xe đi làm. Sinh nhật hay kỷ niệm ngày cưới, vì bận việc là anh có thể quên, đâu còn săn đón ngày đó để mà quà cáp hay đưa mình đi chơi nữa. Các bạn biết tại sao không? Vì lúc đó đã là vợ chồng, đã cùng có mối lo chung cho cuộc sống mới, cuộc sống làm dâu làm rể.

Thế giới không chỉ còn có mình em hay mình anh nữa. Không còn thỉnh thoảng mới gặp nhau, dành cho nhau những lời âu yếm nhất, mà lúc này đã biết thêm rất nhiều cả điểm xấu, điểm tốt của nhau trong sinh hoạt gia đình. Đ mà biết thông cảm, biết bỏ qua, cùng chung tay lo toan mọi bề gia đình hai bên, đặc biệt tứ thân phụ mẫu. Lúc này chúng ta đã có tận hai mẹ hai cha và thêm nhiều anh em, họ hàng.

Mình yêu cha mẹ mình thế nào thì anh cũng yêu cha mẹ anh ấy như thế. Mình muốn anh ấy tôn trọng cha mẹ mình như thế nào thì hãy tôn trọng và quý mến cha mẹ anh ấy như thế. Vậy thì mới về làm dâu, bạn đừng vội mong cách sinh hoạt, cư xử bên gia đình chồng phải thế này phải thế kia sao cho giống với những gì bạn đã quen thuộc, với những gì bạn đã mong muốn.

Trước tiên, bạn là người phải thay đổi trước, thay đổi ở đây tôi muốn nói là bạn phải tìm hiểu xem các thói quen sinh hoạt, thói quen giao lưu bên phía gia đình chồng như thế nào để biết mà lựa theo. Chúng ta biết lựa cách sống để trước hết hoà nhập với gia đình chồng, sau đó ta lựa hướng tốt lên, phát triển lên dần theo hướng mong muốn của cả hai vợ chồng, chứ không phải riêng bạn.

Cha mẹ chồng tôi không sống cùng nhau, tôi về làm dâu, vợ chồng tôi ở cùng với mẹ chồng và vợ chồng anh trai chồng. Chị dâu tôi là người miền Nam, tôi người miền Bắc và thêm mẹ chồng nữa, ba người đàn bà có ba cách sống, sinh hoạt, văn hoá khác nhau hoàn toàn. Nói là không có va chạm thì sẽ là nói dối, nhưng va chạm ban đầu chỉ là giúp các bên hiểu nhau hơn và lựa cách sống của nhau để mà hoà hợp.

Ví dụ nói riêng về ăn uống thì chị dâu tôi thích ăn ngọt, mẹ chồng tôi thích ăn nhạt, tôi thì ăn mặn. Tôi và chị dâu thống nhất là nấu nhạt chiều mẹ trước, sau đó tôi xếp thêm bát nước mắm hoặc gia vị để khi ăn tôi tự cho thêm vào, chị dâu thì bên cạnh là đĩa đường. Đây là một điểm rất nhỏ mà chúng tôi đã làm được để cùng đi đến hoà hợp dần, từ đó nhiều việc lớn khác chúng tôi cũng cùng nhau chia sẻ và tìm giải pháp tốt nhất.

Đến nay, mặc dù kinh tế vợ chồng anh chồng tôi và vợ chồng tôi đều khá, có nhiều điền sản, nhưng vẫn thích sống chung để cùng chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau. Mẹ chồng, ban đầu cũng phải mất rất nhiều lời để chê trách các con dâu, thậm chí có những lời của bà cũng làm hai chị em dâu hiểu lầm, giận nhau, nhưng tôi là người thẳng thắn và cởi mở, bỏ qua những điểm mà tôi cho là xấu của chị dâu (có thể với người khác thì chị không xấu).

Chúng tôi cố gắng nói chuyện với nhau nhiều hơn, dù nhiều lúc rất khó cất lời. Chúng tôi trao đổi cách sống sao cho hợp ý, đầu tiên là hợp ý mẹ chồng, chiều tất tần tật ý bà. Ngay cả những cái mà chúng tôi cho là rất trái khoáy, rất ghê gớm, thì bà thấy vui vẻ, không còn chê bai con dâu nữa và khi bà vui thì anh chồng và chồng tôi rất vui.

Những lúc chồng tôi thấy tôi dọn dẹp phòng mẹ chồng, lau rửa toa let của phòng bà, rồi giành việc từ tay bà ngay khi đi làm về, không để bà phải trông cháu vào buổi tối và các ngày nghỉ (khi con tôi chưa đến tuổi mẫu giáo, tôi đi làm thì có trông cậy mẹ chồng và mẹ đẻ trông giúp cách tuần), ánh mắt anh ấy sáng lắm. Anh chia sẻ vui buồn nhiều hơn với vợ và thật trìu mến với vợ khi đêm về.

Bạn thấy không, “gái có công chồng không phụ”, bạn đừng cho rằng chắc là vì chồng tôi là người có học hay là người biết nghĩ, mà thực ra nam giới hay nữ giới ai cũng vậy, một khi đối tác biết quan tâm đến gia đình mình thì ai mà chẳng trắc ẩn. Các bạn nữ trẻ hiện nay khi về nhà chồng thường hay mang phép so sánh ra đầu tiên, rồi sau đó cứ theo kết quả so sánh đó mà làm thước đo cư xử. Hơn nữa, nhiều bạn lại có tính ỷ lại và rất lười biếng, thiếu nề nếp trong sinh hoạt và ứng xử lễ độ với người lớn.

Do vậy, nhiều bạn thiếu sự tự tin và thiếu kiên nhẫn trong việc kiến tạo gia đình. Khi bạn thích trừng phạt mẹ chồng bằng các đánh giá một cách không rộng lượng thì bạn sẽ thấy mẹ chồng ngày càng “xù xì” và mẹ chồng càng “xù xì, xấu xí” thì bạn sẽ thấy chồng mình cũng “xù xì, xấu xí” y như vậy. Rốt cuộc thì sẽ dẫn tới ly hôn mà thôi. Con cái là người thiệt thòi nhất, cho dù bạn có đắp vàng vào người con bạn, nhưng con bạn sẽ vẫn thiếu cha, thiếu ông bà, cái thiếu đó mới là nhiều và không thể bù đắp.

Vậy tôi chỉ có đôi điều tâm sự riêng với Hân, em đừng nghe các than thở trách móc của các bạn khác về mẹ chồng mà tiếp tục làm phép so sánh. Mỗi nhà mỗi cảnh, không ai sống được bằng kinh nghiệm của người khác đâu, tự em thông minh sẽ biết lựa cho mình những điểm tốt mà sống. Hãy suy nghĩ theo hướng tích cực, lựa mẹ chồng, thương yêu mẹ chồng. Cho dù mẹ có những lời cay nghiệt đến mấy thì những việc làm của em và những lời nói lễ phép chắc chắn sẽ làm mẹ chồng em phải suy nghĩ và thay đổi thái độ. Chồng em sẽ rất biết ơn em đấy.

Và cuối cùng là em sẽ có một gia đình sớm hoàn hảo, con cái em sẽ không bị thiệt thòi. Cảm ơn mọi người đã đọc, cảm ơn ban biên tập.

Thanh Thủy

 

Các nàng dâu hãy đặt mình vào vị trí mẹ chồng

Các bạn cũng đang làm mẹ tại sao không thấy cái công lao to lớn đó của cha mẹ chồng? Các bạn có dám đảm bảo các bạn sẽ yêu thương con dâu như con đẻ mình không? Bạn nghĩ gì khi con mình rứt ruột đẻ ra vì vợ mà đối xử xa cách với mình, bạn có nghĩ đến cảm giác đó chưa? (Oanh)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt
 

From: Tran Oanh
Sent: Friday, December 17, 2010 2:16 PM

Tôi xin góp chút ý kiến thêm về loạt bài mẹ chồng nàng dâu. Các cô dâu ngày nay đã báo hiếu cho bố mẹ chồng mình chưa? "Tiên trách kỷ hậu trách nhân", tôi cũng đang làm dâu, mẹ chồng tôi cũng chưa chắc yêu thương tôi như con ruột của bà. Nhưng bản thân tôi đang xem lại mình đã báo hiếu các cụ như thế nào, lấy quyền gì mà trách các cụ. Có trách là trách mình chưa hết lòng tìm hiểu các cụ, trách mình vụng dại trong cư xử mới ra nông nỗi này, trách mình quá dại khờ.

Bạn hãy đặt mình vào vị trí mai này mình làm mẹ chồng đi. Ngày nay đời sống tốt hơn xưa rất nhiều, ngày xưa khó khăn, chồng mình được nuôi nấng lớn khôn nhường này là nhờ công vất vả của ai? Các bạn cũng đang làm mẹ tại sao không thấy cái công lao to lớn đó của cha mẹ chồng? Các bạn có dám đảm bảo các bạn sẽ yêu thương con dâu như con đẻ mình không? Bạn nghĩ gì khi con mình rứt ruột đẻ ra vì vợ mà đối xử xa cách với mình, bạn có nghĩ đến cảm giác đó chưa?

Các bạn than thở các cụ không phụ các bạn giữ con, lo cho con mình? Xin thưa, ngày xưa các cụ nuôi chồng mình thì ai giúp các cụ? Tôi biết rất nhiều nàng dâu thời nay đi làm về cố tình về trễ để khỏi lo cơm nước, việc nhà, ngày cuối tuần luôn viện lý do về nhà thăm bố mẹ mình để trốn luôn việc dọn dẹp nhà cửa. Tôi còn biết có chị còn tụm năm tụm bảy hay lôi chồng ra ngoài ăn để khỏi lo phụ việc nấu nướng cơm nước trong nhà. Các chị tìm mọi cách né tránh việc nhà nếu như nhà không có osin.

Trong số các bạn, có bao nhiêu người thật sự xem bố mẹ chồng như bố mẹ ruột của mình, yêu thương kính nhường các cụ như bố mẹ mình? Chồng bạn không từ đất nẻ chui ra, không phải tự nhiên mà lớn. Để có người chồng thành đạt ngày hôm nay lo lắng cho bạn, các cụ ngày xưa cũng phải chăm sóc lo lắng vất vả, lo từng giấc ngủ, bữa ăn, viên thuốc lúc ốm đau, dạy con từng bài học. Tại sao các bạn không nghĩ đến công ơn đó mà kính hiếu đền đáp?

Phật có dạy phước đức lớn nhất là có hiếu, tội lớn nhất là bất hiếu. Vì mình mà chồng mình bất hiếu, tội đó bạn có gánh nổi không? Nếu chồng mình có hiếu, con cái mình noi theo, mình cũng được hưởng lây cái phước đức đó, sao các bạn không làm? Tôi hiện nay cũng làm dâu con, cụ nhà tôi cũng có lúc này lúc khác nhưng tôi luôn dạy con trai tôi hiếu thảo với ông bà và vợ chồng tôi luôn làm gương cho cháu thấy cha mẹ hiếu thảo thế nào với ông bà nội ông bà ngoại của cháu.

Gieo cây nào hái quả đó các bạn à. Tôi cũng hối hận rất nhiều những gì tôi làm chưa phải với cha mẹ hai bên vì sự nông nổi hiếu thắng, hời hợt non nớt của mình ngày xưa trong cư xử. Qua bài này con cũng mong cha mẹ hai bên hãy bỏ qua những gì sơ sót của con trong việc làm dâu, làm con của con. Con thật lòng kính chúc cha mẹ hai bên sống mãi với chúng con.
 

 

Cha mẹ em coi dâu rể như con đẻ

Gia đình em cũng đầy đủ dâu rể, cha dạy em có thể cha mẹ sẽ không cậy nhờ vào con dâu hay con rể nhưng với cha, dâu hay rể đều là con hết nên ở vị thế là dâu, là rể không nên phân bì chuyện khác máu tanh lòng. (Hằng)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: thuy hang thai
Sent: Friday, December 17, 2010 3:20 PM

Chào tòa soạn VnExpress!

Em là một độc giả khá trung thành với mục Tâm sự. Em 22 tuổi, mới đi làm và em chưa có chồng nhưng em lại rất quan tâm đến vấn đề này trong cuộc sống. Em sẽ là một người phụ nữ, sẽ lấy chồng và sẽ phải cố gắng để sống đúng đạo làm người như cha mẹ em đã dạy. Và em cũng như tất cả chị em phụ nữ đều mong muốn có một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Cha mẹ em làm giáo viên nên từ bé cha em rất tế nhị chỉ dạy cho chúng em cách sống như thế nào, cách thể hiện tình yêu với người lớn tuổi ra sao và đặc biệt không nên phân bì. Gia đình em cũng đầy đủ dâu rể, cha dạy em có thể cha mẹ sẽ không cậy nhờ vào con dâu hay con rể nhưng với cha, dâu hay rể đều là con hết nên ở vị thế là dâu, là rể không nên phân bì chuyện khác máu tanh lòng.

Chắc mọi người sẽ ngạc nhiên tại sao người dạy đạo lý về những vấn đề này không phải là mẹ mà lại là cha? Em cũng xin thưa là cha em rất khó tính, rất cẩn thận và có phần gia trưởng, trái ngược hoàn toàn với mẹ em là một người phụ nữ dịu hiền và dễ tính, để thấy cách nhau cả gần hai thế hệ mà cha mẹ em rất tiến bộ (cha em đã 70 tuổi rồi). Em rất thích nói chuyện với cha em, vì qua ông, em hiểu mình phải sống như thế nào.

Với xã hội có thể em rất khéo léo nhưng với gia đình, cần nhất là tấm lòng nên khi gặp mặt gia đình bạn trai, em rất vui bởi tính bác gái xởi lởi và không để ý nhiều hay soi xét người khác. Cái nào cũng có hai mặt của nó, cũng có lúc em suy nghĩ rất nhiều vì tính em rất trẻ con, lại nóng nảy nên cũng hay gây chuyện. Em sợ rất nhiều chuyện sẽ xảy ra khi sống với một gia đình mới, em nghe các chị tâm sự để biết có rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong cuộc sống nàng dâu mẹ chồng.

Em cũng nói chuyện trước với bạn trai em những vấn đề này để xem thái độ và cách cư xử của anh trong các vần đề tế nhị. Em nghĩ vấn đề mẹ chồng nàng dâu sẽ là muôn thuở, ngày hôm nay có rất nhiều nàng dâu cậy này cậy kia để bắt nạt, dọa dẫm, làm mình làm mẩy với mẹ chồng, chẳng thấy lên tiếng kể lể, cũng chẳng thấy nàng dâu nào được mẹ chồng yêu quý lên diễn đàn để bênh vực mẹ chồng, phải chăng không thể lấy thiểu số để áp đặt đa số?

Bây giờ mọi thứ đều hiện đại, nhưng em nghĩ tình cảm sẽ là liều thuốc quý để chữa lành trăm bệnh, trong đó có bệnh mẹ chồng nàng dâu. Có thể suy nghĩ của em non nớt, nhưng em rất mong có thể chia sẻ suy nghĩ của mình, vì thực tế ai có tâm cũng sẽ được như ý. Em xin chào quý báo và các anh chị trong diễn đàn.
 

 

Mẹ chồng nàng dâu phải cùng nỗ lực xây dựng tình cảm

Trách nhiệm báo hiếu cha mẹ là của con cái, nhưng nó phải xuất phát từ tình cảm quý mến thực sự chứ không thể chỉ từ bổn phận. Nghĩa là các bà mẹ chồng cũng phải nỗ lực để nhìn thấy con dâu tốt đẹp thế nào, và đừng cố xây dựng cái đế chế cho riêng mình trong gia đình của con trai. (Phan)
>Đàn ông chúng tôi không chấp nhận vợ hỗn láo với mẹ/ Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Dominik Phan
Sent: Friday, December 17, 2010 3:41 PM

Gửi anh Hiếu!

Tôi chia sẻ với anh về chuyện hỗn láo. Không riêng gì đàn ông các anh, phụ nữ chúng tôi cũng không chấp nhận bỗng nhiên lại có người nào đó hỗn láo với cha mẹ mình. Nhưng đọc bài anh viết nghe cứ như ý anh muốn nói phụ nữ là chúa hỗn láo vậy.

Đành rằng tôi thông cảm cho những bức xúc mà anh có với người vợ mà anh đã ly dị, bản thân tôi không biết rõ chuyện gì đã xảy ra và nguyên nhân khiến anh chị ly hôn là gì, nên tốt nhất sẽ không bàn tới chuyện riêng của gia đình anh. Tuy vậy, tôi cũng mong anh nói chuyện với những người phụ nữ khác bằng thái độ công bằng hơn.

Anh hỏi phụ nữ lấy chồng để làm gì? Vậy tôi cũng xin hỏi ngược lại đàn ông các anh lấy vợ để làm gì, các bà mẹ chồng để cho con trai thành gia lập thất để làm gì? Có phải chúng ta ai cũng muốn được hạnh phúc không? Các bà mẹ chồng có ai không muốn con trai mình hạnh phúc không? Tôi tin rằng khi lập gia đình, người phụ nữ nào cũng muốn có một cuộc sống hạnh phúc. Họ lấy một người đàn ông là vì họ yêu thương và muốn chung sống đến cuối cuộc đời.

Đối với mẹ chồng, mọi người phụ nữ đều muốn quý mến, yêu thương vì chính bản thân người mẹ đó. Vì đó là một người từng trải, điềm tĩnh, bao dung và tất cả những phẩm chất tốt đẹp khác của người phụ nữ Việt Nam, chứ không thể chỉ vì đó là người đã đẻ ra chồng mình. Cha mẹ sinh con trước hết là vì mình, vì đó là trái ngọt của tình cảm vợ chồng.

Sau đó mới là vì những người khác, trong đó có chính đứa con của họ, cha mẹ, anh em, gia đình thân thuộc. Và tôi tin rằng trong số những người khác đó, con dâu đứng ở cuối hàng anh Hiếu ạ. Có ai sinh con mà nghĩ rằng đó là vì con dâu hay con rể tương lai không, vậy đừng cấm đoán người con nói về mình những điều không tốt. Vì "muốn người khác không nói xấu chỉ có cách là mình đừng làm điều xấu".

Ai cũng nói chuyện mẹ chồng con dâu là đề tài muôn thuở, anh có tin là như vậy không? Sao anh cứ nhắc đi nhắc lại câu “con dâu hiện đại”, phải chăng anh cho rằng chỉ bây giờ mới có chuyện xích mích mẹ chồng con dâu? Nếu đúng là anh nghĩ vậy thì một là anh thiếu hiểu biết nghiêm trọng, hai là anh đang tự che mắt để bảo vệ ý kiến cá nhân, như vậy không công bằng chút nào. Mẹ anh ngày xưa có làm dâu không, lúc nào tiện, anh cứ hỏi bà xem, có khi bà cũng sẽ kể xấu bà nội anh đấy chứ.

Nói như vậy không có nghĩa là tôi đồng ý với anh về chuyện không được nói xấu mẹ chồng thế này hay thế khác. Vì tôi tin rằng chỉ cần chúng ta không đặt điều nói sai sự thật, chúng ta có quyền nói lên những gì mình đang phải chịu đựng mà không cần hổ thẹn. Nếu anh đọc tất cả những bài trong chủ đề này, anh sẽ thấy có những bà mẹ chồng đặt điều nói xấu con dâu đó thôi, không ai thánh thiện 100% đâu anh.

Thời đại này luôn có nhiều người nhìn nhận vấn đề sáng suốt, vì vậy mới có mục Tâm sự để cùng nhau chia sẻ và giúp nhau gỡ rối. Tôi thấy những lời than vãn, nói xấu mẹ chồng không chính đáng đều sẽ bị lên án. Nhưng hầu hết những gì được viết ở đây đều là những tâm sự của những người con muốn có cuộc sống êm ấm mà không được và họ đều cảm thấy tiếc. Anh vì chuyện cá nhân mà không nhìn thấy như vậy hay cố tình không hiểu?

Nền tảng văn hóa người Việt Nam xưa nay chúng ta không lạ gì. Con trai có trách nhiệm với cha mẹ, nhưng trên thực tế, người con dâu mới chính là người phải chăm sóc cha mẹ chồng. Thời nay có khác ngày xưa về cách thể hiện sự chăm sóc, đơn giản hơn, bớt chu đáo hơn, nhưng bù lại, người phụ nữ lại có thêm trách nhiệm phải giúp chồng trong gánh nặng kinh tế gia đình. Trách nhiệm đó có thể xuất phát từ gia đình, cũng có khi xuất phát từ chính người phụ nữ.

Vì suy cho cùng, đó còn là nhu cầu phát triển bản thân và giao tiếp xã hội của phụ nữ nữa. Nên cũng không chấp nhận được nếu nói các anh lo kinh tế chu đáo rồi nên có quyền đòi hỏi vợ phải thế này thế khác. Nếu vậy thì các anh đi thuê người giúp việc đi, không nên lấy vợ làm gì. Chỉ có người giúp việc mới cúi đầu làm theo mọi yêu cầu dù có vô lý đến đâu. Nhưng tôi cá là vẫn có những người giúp việc không như vậy đâu anh ạ.

Tôi muốn nói rõ ý kiến cá nhân của tôi thêm rằng, trách nhiệm báo hiếu cha mẹ là của con cái, nhưng để gọi là báo hiếu thực sự, nó phải xuất phát từ tình cảm quý mến thực sự chứ không thể chỉ từ bổn phận. Mà muốn có tình cảm thì cả hai bên phải cùng nỗ lực để xây dựng. Nghĩa là các bà mẹ chồng cũng phải nỗ lực để nhìn thấy con dâu tốt đẹp thế nào, và đừng cố xây dựng cái đế chế cho riêng mình trong gia đình của con trai. Điều đó thật vô lý và không bao giờ đạt được, có ai ngồi được trên ngai vàng xây bằng gươm giáo đâu anh?

Nói tóm lại, chẳng phải là chuyện gì to tát, chỉ là cách sắp xếp cuộc sống mỗi người mỗi khác, mâu thuẫn nảy sinh vì người này không quen với cách của người kia mà thôi. Những lúc như vậy, chỉ có thiện chí mới có thể giải quyết được vấn đề. Ngược lại, bất kể là mẹ chồng hay con dâu, nếu muốn người kia phải phục tùng không điều kiện thì chắc hẳn phải có đổ vỡ, sự đổ vỡ bắt đầu từ cái bàn, cái ghế rồi đổ vỡ cả căn nhà là chuyện dễ hiểu.

Trong trường hợp đó, vai trò của người chồng rất khó khăn nhưng quan trọng. Vì các anh phải là người đủ bản lĩnh để lên tiếng củng cố lại sự cân bằng cho cả hai bên. Nếu các anh nghiêng hẳn về một bên, nguy cơ đổ vỡ sẽ càng lớn. Về chuyện này, tôi tin anh có trải nghiệm qua chuyện riêng của mình rồi, chỉ là anh có thừa nhận không thôi, vì theo những gì anh thể hiện, có lẽ anh không đồng ý với tôi.
 

 

Nhiều lý do khiến mẹ chồng nàng dâu bất đồng

Về người mẹ, đó là tính cố hữu của người phụ nữ, đang yên đang lành tự nhiên có một người lạ lùng đến sẻ chia đi tình cảm của mẹ con, có thể nói là cướp không đi tình cảm đó. Người mẹ “ghen”, khó chịu với nàng dâu, vì đã lấy đi của họ tình thương yêu, và làm xáo trộn cuộc sống gia đình họ. (Thủy)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Minh Thuy Le
Sent: Saturday, December 18, 2010 9:39 PM

Xin chào tất cả các bạn độc giả VnExpress!

Tôi là một chàng trai 30 tuổi, chưa lập gia đình nên cũng chưa cảm nhận được cuộc sống gia đình của mình như thế nào, nhưng qua nhìn nhận và những gì cuộc sống mang lại, cũng như lắng nghe lời kể của bạn bè, tôi xin rút ra mấy điều như sau.

Trong cuộc sống gia đình nói chung và cuộc sống trong xã hội nói riêng, tất cả mọi mối quan hệ đều phải dung hòa, chính mỗi một con người chúng ta là một chủ thể và một phần trong mọi mối quan hệ đó. Trước hết, chính chúng ta phải dung hòa, xem xét và nhìn nhận về bản thân mình, đặt mình vào vị trí của người đối diện để xem xét, cảm nhận được tình huống, có như vậy chúng ta mới thấu hiểu được tại sao lại như vậy, tại sao mọi chuyện không như ta dự tính.

Trong mối quan hệ gia đình, các cụ hay nói rằng "rể là khách, dâu là con", vậy là một người con, chúng ta phải có thái độ như thế nào với bố mẹ, chưa nói đến vấn đề làm vợ với chồng nữa. Cho nên người phụ nữ khi lấy chồng phải tinh tế và có một sự chịu đựng mới dung hòa hết được các mối quan hệ bên gia đình chồng. Ngoài mẹ ra còn bà cô em chồng nữa “Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”.

Thử đặt câu hỏi tại sao mẹ chồng và nàng dâu hay có mối quan hệ bất đồng? Theo tôi nghĩ có hai nguyên nhân.

Nguyên nhân khách quan về người mẹ, đó là tính cố hữu của người phụ nữ, đang yên đang lành tự nhiên có một người lạ lùng đến sẻ chia đi tình cảm của mẹ con, có thể nói là cướp không đi tình cảm đó. Người mẹ “ghen”, khó chịu với nàng dâu, vì đã lấy đi của họ tình thương yêu, và làm xáo trộn cuộc sống gia đình của họ.

Hơn nữa, người phụ nữ có khác biệt với người đàn ông về tâm sinh lý, nhất là trong chu kỳ phát triển của họ. Thông thường những ngày đến chu kỳ kinh nguyệt, người phụ nữ thường khác tính hơn, khó chịu hơn. Và đến giai đoạn mãn kinh cũng vậy, trong tính cách của họ cũng có sự thay đổi. Cho nên nhiều khi nói hơi nhiều hơn, khó chịu hơn, gay gắt hơn cũng là một vấn đề bình thường.

Về con dâu: Khi mới về nhà chồng, còn nhiều sự bỡ ngỡ, chưa quen với cuộc sống mới, chưa quen với môi trường mới, chưa quen với nếp sống của gia đình mới, nên nhiều khi cũng gây ra những xáo trộn nhất định. Thời buổi này khi kinh tế đã khá lên, còn dễ chịu chút.

Như các cụ ngày xưa, hay cuộc sống nông thôn, sáng dậy sớm nấu ăn cho cả nhà, chuẩn bị cho gà, lợn rồi công việc đồng áng, bên cái bếp đầy khói, các nàng có làm được và có chịu được không? Nhất là những cô không được sự thông cảm của mẹ chồng, không được sự tinh tế và giúp đỡ của người chồng thì càng khó.

Nguyên nhân chủ quan: Có thể là sự không thống nhất trong suy nghĩ, trong cách sống của mẹ chồng nàng dâu, trong cách dạy bảo con cháu, trong lối sống thường nhật như ăn uống, tiêu pha... Tôi không muốn nói đến những vấn đề làm con dâu, làm mẹ chồng như thế nào, vì các bài trước đã nói rất nhiều. Tôi chỉ muốn nói đến vấn đề dung hòa các mối quan hệ trong cuộc sống, mà cụ thể ở đây là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

Trong mối quan hệ này, người đàn ông, cụ thể là người chồng phải là một người có bản lĩnh và có cá tính, dung hòa được hai người. Nếu người đàn ông nhu nhược hay thiên lệch, thì cho dù nàng dâu hay mẹ chồng có cố gắng bao nhiêu cũng không thể hàn gắn được. Tôi mong những người đàn ông chúng ta, hãy là chỗ dựa cho người bạn đời của mình. Và cũng xin các nàng dâu, các bà mẹ hãy cố gắng nhẫn nhịn, dung hòa một chút để các mối quan hệ được trọn vẹn.

Mùa Giáng sinh về, xin kính chúc tòa soạn và tất cả mọi người được an lành. Thân ái.
 

 
Thứ hai, 20/12/2010, 18:53 GMT+7  http://vnexpress.net/gl/ban-doc-viet/tam-su/2010/12/3ba246df/

Hân hãy thử học cách chiều mẹ chồng

Chúng ta nên tâm niệm rằng mẹ chồng cũng là mẹ mình, đối xử với mẹ chồng như với mẹ của mình. Chiều bà là mình sẽ được bà quan tâm trở lại, hay ít nhất là ít cay nghiệt hơn, thì đâu có phải là thiệt thòi. (Vinh)
>Tôi sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt

From: Vo Xuan Vinh
Sent: Saturday, December 18, 2010 1:31 PM


Những gì mà bạn tâm sự đã cho tôi thấy rằng mẹ chồng của bạn là người ghê gớm nhưng chưa hẳn là không có cách để sống chung một cách hòa bình với bà. Tôi sợ bạn nghĩ rằng không việc gì phải chiều một người đáng ghét như vậy, đó là điều căn bản ngăn cách bạn với mẹ chồng. Trước khi có vài ý kiến về cách chiều người già khó tính, tôi cũng xin mạn phép chỉ ra vài điểm mà theo tôi nghĩ là chưa được của bạn và chồng bạn.

Đầu tiên, bạn và chồng bạn cho mẹ con bạn về nhà ngoại để bạn thoải mái, về bản chất là đúng nhưng về tình cảm mà nói, bạn đã coi nhà ngoại hơn nhà nội. Bạn cho rằng bạn sống ở nhà bố mẹ chồng thì ông bà quá đáng nên không thoải mái, nói thẳng ra là bạn không tôn trọng nhà nội.

Theo tôi biết thì chồng bạn không khéo léo và hình như bạn cũng vậy, nên khi quyết định đưa hai mẹ con bạn về nhà ngoại, chắc rằng các bạn cũng chẳng thèm quan tâm thực sự bố mẹ chồng nghĩ gì. Đó là sai lầm đầu tiên và cũng có thể gọi là sai lầm lớn nhất của vợ chồng bạn.

Hân cũng không khéo léo khi biết chồng mình cục tính mà vẫn cứ bảo chồng gọi điện phàn nàn với mẹ việc ít quan tâm đến cháu nội. Tại sao bạn không gọi thẳng điện cho bà, khoe rằng hôm nay cháu bà ngoan lắm nhưng hình như nhớ ông bà nội quá, nếu ông bà có thời gian thì sang chơi với cháu cho vui? Tại sao bạn không nhờ bố mẹ gọi điện mời ông bà thông gia sang chơi, nhưng thực chất là “ra điều kiện” bắt ông bà phải sang thăm cháu?

Hân cũng nên từ bỏ suy nghĩ rằng có sự khác biệt giữa nhà của ông bà tự xây và nhà vợ chồng bạn biếu ông bà. Tôi không biết là bạn có bao giờ nghĩ tới công lao của ông bà khi sinh ra chồng bạn và nuôi dưỡng chồng bạn nên người để bây giờ bạn có một người bạn đời tốt. Liệu bạn có suy nghĩ rằng ông bà sống trong ngôi nhà mà chồng bạn mua cho thì không được quyền thể hiện tư cách của bố mẹ?

Tôi xin nói thêm một điều nữa mà tôi cho rằng bạn thiếu tế nhị. Bạn biết rõ rằng con bạn là cháu nội của ông bà nên nó phải thuộc về ông bà, "cháu đằng nội tội đằng ngoại" mà. Việc bạn cho con về ngoại có nghĩa là nhà ngoại và bạn phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với bất cứ điều gì xảy ra đối với đích tôn của ông bà. Vì vậy, việc bà gọi điện mắng bạn về chuyện chậm đưa con đi khám cũng có thể hiểu được mà bạn, chỉ có điều đó là câu hơi nặng lời.

Với tính cách đó của bà, tôi nghĩ bà là một người khá đồng bóng (không với nghĩa là nửa nọ nửa kia), thích được khen, được nịnh. Với một người con gái bình thường, biết khách cư xử một chút thì việc làm cho bà vui không phải là điều khó. Bạn có nhớ ngày sinh nhật của bà không? Bạn có biết bà thứ gì nhất không? Bạn có biết bà thích ăn gì nhất không? Bạn có biết bà thích trò chuyện, buôn chuyện về chủ đề gì không? Nếu bạn biết rõ những nhu cầu này của bà thì làm gì đến mức bạn phải nổ tung.

“Thằng bố lầm lỳ, thằng con lầm lỳ" nhưng bạn chắc chắn không được lầm lỳ trong mắt của bà. Nhưng điều mình sợ nhất là bạn ghét bà nên bạn cho rằng không việc gì phải làm như vậy. Chúng ta nên tâm niệm rằng mẹ chồng cũng là mẹ mình, đối xử với mẹ chồng như với mẹ của mình. Chiều bà là mình sẽ được bà quan tâm trở lại, hay ít nhất là ít cay nghiệt hơn, thì đâu có phải là thiệt thòi. Một khi bạn biết cách chiều bà thì liệu bà có còn quá ghét bạn như thế nữa không? Chúc bạn sáng suốt.