Vợ mình, chồng người
Như mọi lần, sau khi
tiếp đối tác, tôi
không bao giờ trở về
nhà mà cùng anh em
đi đâu đó “giải lao”
chút đỉnh.
Cơn say ngà ngà,
hơi men quýnh
quáng cộng thêm
sự hưng phấn vì
việc ký kết
thành công, khái
niệm “về với vợ”
trở nên thật xa
vời. Đêm ấy, sau
khi dừng “cuộc
chơi”, tôi lăn
ra ngủ. Chập
choạng đâu đó
trong cái thế
giới mà người ta
vẫn quen gọi là
giấc
mơ, tôi
thấy mình trở về
nhà...
- Em ơi, Mít và Tít
ơi!
Tôi không nhớ đã gọi
bao nhiêu lâu nhưng
không có ai trả lời.
Kim đồng hồ chạy đến
vạch số 30. Tôi vỗ
trán: Mới ba rưỡi,
các con chưa tan học
và vợ chưa tan sở.
“Hình như lâu lắm
mình chưa đón vợ”-
tôi nhẩm tính và
chạy xe đến cơ quan
cô ấy. Vợ tôi hẳn sẽ
vui lắm vì hành động
lãng mạn bất ngờ này.
Tôi đốt hết 3 điếu
thuốc thì nhìn thấy
vợ nhưng... vợ tôi
đang ngồi sau xe một
người đàn ông khác,
không phải tôi. Họ
sẽ tấp vào đâu tôi
không rõ vì tôi
không đủ dũng khí để
tin rằng người vợ
đầu gối tay ấp bao
đêm lại ngã vào lòng
kẻ khác.
Tôi trở về lặng lẽ,
cố gắng vỗ về mình
rằng đó chỉ là tay
đồng nghiệp của vợ
mà thôi, rằng hai
người có lẽ đang đi
lấy tin cho số báo
sắp ra.
Hôm ấy vợ
tôi vẫn về nhà,
chuẩn bị bữa tối chờ
đón bố con tôi như
mọi khi. Tôi gần như
đã tin rằng vợ tôi
không ngoại tình.
Nhưng
ngày hôm sau
và cả những ngày sau
đó nữa, tôi rời công
ty sớm hơn mọi khi
và âm thầm đợi vợ ở
một góc rất xa. Vợ
tôi vẫn ngồi sau xe
của một ai đó, không
phải tôi. Điều duy
nhất khiến tôi không
lao vào giết hắn ta
là lòng sĩ diện của
một thằng đàn ông.
Tôi có tất cả địa vị,
tiền bạc nhưng không
thể giữ được người
phụ nữ ở ngay sát
bên mình. Bất chấp
mọi thứ, tôi sẽ ly
dị vợ. Kể cả cô ta
có quỳ xuống khóc
lóc van xin tôi đi
nữa.
Cô ấy không thể nhận
được nơi tôi bất cứ
sự tha thứ nào,
không bao giờ có thể
được. Tôi nghe tòa
tuyên án và tiếng
con bật khóc, và ở
nơi nào đó thật xa,
tôi cũng nghe lòng
mình tê tái lạ.
Tôi có quá ích kỷ
không với vợ mình? Tôi tự cho mình cái
quyền làm chồng
người nhưng lại buộc
vợ tôi phải làm vợ
mình - chỉ vợ mình
mà thôi.
Tôi có quyền ôm ấp
một người con gái
khác trong khi suốt
đêm vợ tôi ngồi đợi
cửa. Tôi biết cách
tặng hoa và tán tỉnh
những cô gái đẹp
trong khi vợ tôi
thổi nến một mình
trong ngày sinh nhật.
Tôi có quyền bào
chữa cho những lỗi
lầm của mình nhưng
vợ tôi sai thì chắc
chắn phải trả giá...
Tôi có quá ích kỉ
với vợ mình không?
Tiếng chuông đồng hồ
reo inh ỏi. Mùi son
phấn rẻ tiền sực vào
mũi cay xè. Tôi cựa
mình tỉnh giấc,
loạng choạng bước
vào nhà tắm. Nước
nóng chảy rì rì từ
chiếc vòi hoa sen ố
vàng.
Tôi vẫn đang mơ một
giấc mơ mà người ta
vẫn quen gọi là ác
mộng. Tôi nổ máy,
không rẽ đến công ty
như mọi khi mà chạy
thẳng về nhà. Lần
này tôi sẽ không nói
dối vợ rằng mình ngủ
lại cơ quan giải
quyết nốt công việc.
Lần này tôi sẽ thú
nhận và xin cô ấy
tha thứ. Tôi đã ngủ
và lạc vào một thế
giới mà người ta vẫn
quen gọi là giấc mơ,
ở nơi ấy có một
người luôn đợi tôi
trước cửa, hỏi tôi
với một nụ cười ấm
áp:
Anh đã về!
Theo
Phạm Mỹ Việt
Phụ Nữ VN